Chương 9

Tôi quyết định tạm thời đặt chuyện của cha dượng sang một bên và thực hiện kế hoạch của mình trước.

Mấy ngày tiếp theo, tôi mượn mấy cái túi xách hàng hiệu của Hà Tĩnh, thường xuyên chụp ảnh khoe khoang trong vòng bạn bè, duy chỉ có chặn Chu Ngữ Lam.

Mỗi lần nhìn thấy Chu Ngữ Lam, tôi cũng luôn rất không được tự nhiên vội vàng rời đi.

Ngày thứ ba, tôi tính toán thời gian Chu Ngữ Lam đi vệ sinh trở về, cùng mấy bạn học trò chuyện về túi xách mới mua của mình.

"Thật hâm mộ nha, thương hiệu này rất đắt, ba tháng lương của mẹ mình chỉ sợ cũng không đủ."

"Ha ha ha phải không." Tôi che môi cười, bộ dáng hư vinh được thỏa mãn.

Bạn học dùng đầu ngón tay phóng to túi xách trên màn hình, "Trần Tâm Đồng, là người khác tặng cậu sao?

Cảm giác được phía sau có người tới gần, tôi cố ý kéo cao âm lượng, "Đương nhiên không phải, là tôi tự mình làm bán thời gian kiếm tiền mua!"

"Oa."." Xung quanh vì thế vang lên một mảng tiếng thổn thức hâm mộ.

Về đến nhà, Chu Ngữ Lam hùng hổ xông vào phòng tôi.

Liên tiếp chất vấn vài câu:

"Mày nghèo như vậy, lấy đâu ra nhiều tiền mua mấy cái túi này?"

"Trong vòng bạn bè vì sao chỉ chặn mỗi tao?"

"Số tiền đó có phải là Triển Hồng đưa cho mày hay không?"

Hỏi câu cuối cùng, tôi vô thức cả kinh, rụt cổ lại.

Chu Ngữ Lam dừng một chút, cảm giác cả người sắp nổ tung, "Thật sự là Triển Hồng cho mày? Hắn làm sao có thể cho mày nhiều tiền như vậy?"

"Chị... chị.."

Tôi cúi đầu, làm biểu tình chột dạ của kẻ tội lỗi.

Hà Tĩnh từng nói, tiền bọn họ bán đề thi là bốn bốn hai, Triển Hồng cùng chú cậu ta bốn, Chu Ngữ Lam hai, cho nên nó vẫn rất bất mãn.

Hiện tại nhìn thấy Triển Hồng cho tôi tiền như vậy, càng cảm thấy mình bị phản bội cùng không coi trọng.

“Mau nói đi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không nói tao sẽ mang túi xách của mày ra cắt nát." Nó ra hiệu lấy túi của tôi.

“Đừng! Chị nói!" Tôi xông tới ôm chặt túi xách vào trong ngực, "Chị đề cử rất nhiều người cho Triển Hồng, hắn cho chị rất nhiều tiền, nói rất coi trọng chị, bảo chị không cần nói cho em biết. Còn nói...".

“Còn nói cái gì?"

Tôi nhắm mắt lại, một hơi nhanh chóng nói xong: "Còn nói em tham lam vô độ, hắn vẫn luôn rất phiền."

Sắc mặt Chu Ngữ Lam lập tức trầm xuống, phảng phất như có thể đập ra một lỗ đen ở dưới ánh đèn.

Thật lâu sau tôi mới nghe thấy giọng nói của nó: "Phiền tao thì thế nào, hắn chỉ kéo tao vào nhóm kia."

Ở phía bên kia, tôi đã mua nhiều tài khoản QQ như là những "khách hàng" mà tôi kéo.

Vì phòng ngừa Triển Hồng hoài nghi, tôi, Cố Thương, Hà Tĩnh, cùng với bạn trai cô ấy lần lượt cầm những acc này cùng Triển Hồng nói chuyện phiếm.

"Thành tích" của tôi càng ngày càng tốt, ánh mắt Triển Hồng nhìn tôi cũng càng thêm tín nhiệm.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn không cho tôi vào nhóm nội bộ.

Hôm nay, vốn nên là Chu Ngữ Lam cùng Triển Hồng gặp mặt "khách hàng", nhưng Chu Ngữ Lam từ chối, Triển Hồng liền mang theo tôi.

"Có phải tôi đối với cô ta quá tốt hay không." Triển Hồng dựa vào bên cầu, âm thanh không có nhiệt độ, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc.

Tôi trầm mặc một lát, thẳng thắn nói: "Xin lỗi, tôi không muốn làm nữa."

Triển Hồng dừng một chút, rất không thể tưởng tượng nổi, "Vì sao?"

Tôi lấy ra kỹ xảo lúc trước đối phó Chu Ngữ Lam, đầu tiên là nhăn nhó một trận, triệt để kích phát lòng hiếu kỳ của hắn.

Dưới sự truy vấn của hắn, tôi mới bất đắc dĩ nói ra sự thật.

"Chu Ngữ Lam nói với tôi chuyện cậu thi trung học giả mạo điểm số của người khác."

Triển Hồng sửng sốt, trong mắt hiện lên kinh ngạc, ngữ khí cũng không tự giác nghiêm khắc, "Cô ta thực sự đã nói cho cô biết chuyện này!"

Tôi sợ tới mức thân thể run lên, nước mắt như sắp rơi xuống, "Ngữ Lam nói, em ấy cảm thấy cậu cho quá ít tiền."

"Em ấy cố ý đem chuyện này nói cho tôi biết, chính là vì để tôi dùng nó uy hϊếp cậu, thêm một phần tiền. Hoặc là nói chúng tôi vốn là chị em, hẳn là đứng ở cùng một phe, muốn tôi không được đứng về phía cậu."

"Tiện nhân!". Triển Hồng tàn nhẫn mắng Chu Ngữ Lam một câu, sau đó ánh mắt dừng trên mặt tôi, "Vậy tại sao cô lại nói cho tôi biết. Các người không phải là chị em tốt sao?"

"Tôi ---"

Vừa nói một chữ, hắn đột nhiên nghiêng người tới gần, khóe mắt thoáng nhấc lên.

Sau đó, tôi nghe hắn ta nói,

"Có phải cô thích tôi không?"

???

Tôi nhất thời có chút không biết nói gì, trên mặt lại làm bộ đỏ mặt nói, "Không phải không phải."

"Trên danh nghĩa, Chu Ngữ Lam là em gái tôi, nhưng ở nhà, tôi cùng mẹ tôi giống như là người hầu của hai cha con bọn họ, chỉ cần chuyện gì làm không đúng một chút, bọn họ sẽ không đánh thì mắng tôi."

Tôi vươn tay, xốc quần áo lên, trên cánh tay trắng nõn hiện ra vết sẹo lần trước ở trong ngõ không cẩn thận bị đá làm trầy xước:

"Đây cũng là em ấy làm."

Tôi dường như cảm thấy hơi thở của cậu ta nặng hơn.

"Mà Triển Hồng cậu không giống." Cậu đồng ý sau này cho tôi đáp án, để tôi có thể không bị người ta cười nhạo nữa, nói chuyện cũng rất dịu dàng, tựa như coi tôi như bạn tốt vậy."

Tôi ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, tiếp xúc với ánh mắt của hắn, lại làm bộ mất tự nhiên cúi đầu: "Cậu không phải là người như vậy sao?"

"Con người đều có tâm lý xu hướng tìm lợi tránh hại. Ai thật sự đối tốt với tôi, tôi có thể cảm nhận được."

Một lúc lâu sau, Triển Hồng mới mở miệng, "Cho nên cậu mới không muốn làm nữa?"

Tôi mím môi, gật đầu, "Tôi không dám không nghe lời em ấy, nhưng tôi càng không muốn để cho cậu khó xử."

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

"Tôi đi trước. Chuyện của cậu, tôi sẽ không nói ra đâu."

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Cũng không bỏ qua, sau lưng có một ánh mắt nhìn chăm chú vào tôi.