Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trả Thù Vợ Mù: Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Hòa Ly Đi

Chương 10: Nhìn cô không vừa mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Bắc Bắc đi cùng Lâm Diệc Nhiên thông qua phỏng vấn, nhận được công việc làm nghệ sĩ dương cầm.

Lâm Diệc Nhiên dẫn chị ấy vào phòng, anh ấy rất cẩn thận, dọn dẹp sạch sẽ những thứ cản trở bước đi của chị ấy, mang theo chị ấy làm quen với toàn bộ bài trí trong phòng, chờ chị ấy có thể tự nhiên đi lại y mới an tâm.

“Phòng tương đối đơn sơ, chị cần cái gì nói cho tôi biết, tôi mua về cho chị.”

“Không cần, tôi có chỗ ở đã rất tốt rồi.”

Bạch Bắc Bắc vội vàng xua tay, thân thể chị ấy có chỗ thiếu hụt, cho nên rất sợ làm phiền người khác, bác sĩ Lâm thật sự giúp chị ấy rất nhiều, sau này chị ấy nhất định sẽ báo đáp anh.

Lâm Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt thỏa mãn của chị ấy, trong lòng chua xót. Chị ấy lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Chuyện của Bạch Bắc Bắc anh ấy đã nghe nói qua, trước khi cha chị ấy gặp chuyện không may, chị ấy cũng là một tiểu công chúa được cha mẹ cưng chiều, áo cơm không lo.

Nhưng một tai nạn xe cộ khiến chị ấy tan cửa nát nhà, khiến cả người cô như chim sợ cành cong, dáng vẻ dè dặt khiến người ta không tự chủ được mà đau lòng.

" Bác sĩ Lâm, tôi muốn dọn dẹp phòng một chút, nếu ngài có việc thì đi làm đi. Chờ tôi kiếm được tiền, tôi mời anh ăn cơm."

Lâm Diệc Nhiên gật đầu, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra ý cười ôn nhu:"Được, vậy tôi chờ chị mời tôi ăn một bữa lớn."

Giám đốc chờ ở ngoài cửa thấy Lâm Diệc Nhiên từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng:"Lâm thiếu, Bạch tiểu thư có hài lòng với phòng của chị ấy không?"

“Ừ!"Lâm Diệc Nhiên đáp một tiếng đơn giản, nhìn nụ cười quá mức nịnh nọt của cậu, nhíu mày:"Lúc cậu đối xử với chị ấy, phải giống như bình thường đối với nhân viên, chăm sóc cũng phải ngấm ngầm, đừng để chị ấy phát hiện nhà hàng này là của tôi.”

" Vâng!” Giám đốc vội vàng đáp.

Lúc này Lâm Diệc Nhiên mới yên tâm rời đi.



Mấy năm này Bạch Bắc Bắc làm việc vài ngày, cũng không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Ba năm này chị ấy không có việc gì làm, luôn ở nhà đánh đàn dương cầm gϊếŧ thời gian, từng ngày tích lũy, lượng bài hát rất lớn, chị ấy gần như đàn đến xuất thần nhập hóa, khách hàng rất hài lòng với chị ấy.

Hơn nữa chị ấy xinh đẹp, mặc váy liền màu trắng ngồi ở đó chính là một phong cảnh xinh đẹp, chị ấy còn mang đến cho nhà hàng không ít khách quen.

Hôm nay, Bạch Bắc Bắc làm việc xong, lúc nghỉ giữa hiệp đi nhà vệ sinh.

Đột nhiên một nhân viên phục vụ gọi chị lại:"Bắc Bắc, nhà vệ sinh tầng một đang sửa chữa, chị lên tầng hai đi."

Bạch Bắc Bắc cảm ơn chị xong, chống gậy dò đường chuẩn bị lên tầng hai.

Nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng chậm chạp của cô, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

Từ nhà vệ sinh đi ra, Bạch Bắc Bắc đang chuẩn bị xuống tầng, bên tai truyền đến một giọng nam cà lơ phất phơ:"Ua, đây không phải là mỹ nữ vừa ở dưới lầu đánh đàn dương cầm sao!"

Một thanh âm khác nói tiếp:"Vừa rồi nhìn từ xa đã cảm thấy xinh đẹp, hiện tại nhìn gần càng thêm xinh đẹp, chỉ tiếc là người mù."

“Người mù thì sao, người mù mới là thú vị!"Giọng nam dần dần hèn mọn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới:"Người mù không nhìn thấy, giác quan mới càng thêm linh mẫn, hắc hắc.”

Bạch Bắc Bắc cảm giác một ánh mắt không có ý tốt rơi vào trên người mình, nắm thật chặt gậy dò đường, lui về phía sau một bước:"Các ngươi là ai, tầng hai đều là khách quý, các người không nên xằng bậy, nếu đắc tội người, xui xẻo chính là các người."

Tầng hai đều là ghế lô, có thể định ra ghế lô tầng hai, không giàu thì quý. Cho tới nay không ai dám sinh sự ở tầng hai, Bạch Bắc Bắc cũng không nghĩ tới mình chỉ đi nhà vệ sinh một chuyến, liền gặp phải phiền toái như vậy.

“A, quý nhân, ở trước mặt mấy người chúng tôi, không ai dám tự xưng là quý nhân.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Bạch Bắc Bắc căng thẳng, xem ra thân phận mấy người này không thấp, chị nên làm thế nào mới có thể tránh được những người này?
« Chương TrướcChương Tiếp »