Chương 10

Ta đọc lướt qua một lượt, thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Trước đây ta từng đọc qua ba phần thượng trung hạ của cuốn “Trà Kinh”.

Quyển thượng: căn nguyên, công cụ, cách chế tạo.

Quyển trung: cơ chế.

Quyển hạ: nấu, uống, làm, truyền bá, sơ lược, tranh vẽ.

Nhưng thực tế có bốn quyển.

Trừ ba quyển trước ra thì còn có thêm một quyển nữa: đặc biệt.

Trong đó ghi chép lại sáu loại trà đặc biệt khác nhau, một trong số đó chính là Lan Khê cổ trà.

“Lan Khê là một loại trà cổ có màu đỏ thắm được chia thành hai vị, một vị thơm mát thuần khiết, có tác dụng trấn h/ồ/n; một vị khác thanh nhã, có tác dụng thức tỉnh tâm h/ồ/n. Thân cây thô mà to, ba người ôm mới hết. Hai cây uyển chuyển cùng tồn tại bên vách núi…”

Vậy ra đây mới là bản gốc của “Trà Kinh” sao?

Sau vì một lý do nào đó mới loại bỏ quyển cuối cùng này chăng?

Lúc này, sắc trời đã tối, chỉ chốc lát nữa Tào bà tử sẽ lấy cớ đến giao đồ ăn để kiểm tra nhân số.

Ta nhét “Trà Kinh” vào trong ngực, đột nhiên thấy ở gần chỗ chôn “Trà Kinh” có vài cọng Đoạn Trường thảo còn tươi non. Ta cân nhắc rồi hái một ít nhét vào trong tay áo quay lại chỗ ở.

Lá non của Đoạn Trường thảo rất giống lá của cây trà cổ thụ, sau khi xử lý xong còn khó phân biệt hơn nữa.

Lúc này, ta chỉ muốn khiến những kẻ uống trà kia ruột thối dạ nát mà thôi.

“An thị lại có thêm một vị ‘Tiên Trà’ nữa, đêm nay gia chủ sẽ làm lễ cúng thần thụ, người không phận sự phải tránh đi, tuyệt đối không được phép ra ngoài. Nếu ngươi không nghe lời, chạy lung tung gây rắc rối thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Tào bà tử nói với ta.

Ta vừa gật đầu vừa choàng thêm một chiếc áo choàng khác lên người, run rẩy co người nói:

“Đa tạ a ma đã nhắc nhở. Không hiểu tại sao mà gần đây ta luôn thấy rất lạnh, lát nữa ta phải đi ngủ, không tiễn a ma được rồi.”

Tào bà tử hài lòng gật đầu, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Sau khi Tào bà tử rời đi, ta ăn chút gì đó đợi đến khoảng canh ba, ta khoá chốt cửa, thay một bộ đồ tối màu rồi nhảy cửa sổ ra ngoài.

Đêm nay có lễ cúng, ít người đi lại, đây chính là cơ hội tốt để ta ra ngoài.

Ta phải làm một chuyện vô cùng quan trọng…

Đi tìm lão đạo sĩ chột mắt.

Dưới sự che chở của bóng đêm, ta tìm thấy một cái lỗ chó bí mật thông ra ngoài dựa theo trí nhớ ở kiếp trước, sau khi ra ngoài thì đi thẳng tới ngôi miếu đổ nát.

Khi đi ngang qua vườn trà An thị, ta loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền tới từ phía cây trà cổ thụ.

Ta hạ thấp cơ thể đi vào vườn trà, lặng lẽ đến kiểm tra, cuối cùng thấy được một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy.

An Lục Hoa quỳ gối bên cạnh bàn thờ đặt bên dưới gốc cây trà cổ thụ, Tào bà tử bế một đứa bé mới hai ba tuổi như đang xách một con gà. Bà ta dùng chiếc d/a/o nhọn đ/â/m thẳng vào cổ đứa bé, m/á/u tươi phun ra thành một vòng xung quanh cây trà, m/á/u của đứa bé nhỏ từng giọt xuống rễ của cây trà, âm thanh khóc lớn ban đầu dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào rồi trở nên im bặt.

Nếu ta nhớ không nhầm thì đứa bé đó được mấy người kia nhặt về mấy ngày trước, hình như nó hơi ngốc, không biết ủ trà.

Cành lá của cây trà cổ thụ rung rung rồi dần mở rộng ra, vô số khuôn mặt người vươn ra theo những cành lá, có phẫn nộ, giận dữ, đau buồn hoặc hạnh phúc, một trong số đó có gương mặt cực kỳ giống Thanh Vụ.

Trong khi ta đang vô cùng đau buồn và tức giận, một tiếng thở dài mơ hồ không rõ truyền đến, xuyên qua màng nhĩ đánh thẳng vào tận đáy lòng ta, ta đứng dậy theo bản năng, nhấc chân đá về phía cây trà.