Chương 10

Trong lòng hắn căng thẳng một trận, ngay sau đó làm bộ không có việc gì xảy ra mà cười nói: “Không có việc gì cả, chỉ là buổi tối hôm trước lữ đoàn trưởng có gọi mấy người bọn anh ra ngoài uống rượu, anh uống có hơi nhiều một chút, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh hẳn.”

Vợ oán trách nói: “Được đấy! Em không ở đây là anh liền làm càn như vậy rồi!”

Hắn vội vàng xin tha: “Không dám nữa, sau này anh sẽ không dám nữa mà bảo bối.”

Nếu như để người ngoài nhìn được đại đội trưởng Lạc ít nói ít cười hằng ngày nhưng khi ở nhà lại là một bộ dáng “người chồng ngoan hiền” như thế này thì có lẽ tròng mắt cũng phải rớt ra mất.

Lạc Dương thật sự cho người phụ nữ đã làm bạn bên mình nhiều năm này tất cả những điều mềm mại nhất từ trong trái tim mình.

Vừa nghĩ đến đây, rồi lại nghĩ đến cô gái kia, đầu của hắn lại đau lên.

Rất nhanh đã tới cuối tuần.———

Buổi sáng thứ bảy, Lạc Dương mới vừa phê duyệt xong giấy xin phép ra ngoài của mấy sĩ quan, điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn do Âu Dương Nhuế gửi tới: “Đại đội trưởng, đừng quên buổi hẹn hò ngày hôm nay đấy.”

Nội tâm của Lạc Dương có chút nôn nóng, đang muốn trả lời là “Cũng không tính là hẹn hò.” ngay sau đó lại xóa đi, đổi thành: “Được.”

Hắn không muốn giải thích cho đối phương quá nhiều, chỉ nghĩ mau chóng biết rõ ràng ý đồ của đối phương.

Ngay lúc này, vợ lại nhắn cho hắn một tin nhắn: “Chồng ơi, hôm nay anh không ra ngoài à?”

Trái tim của hắn đột nhiên đập nhanh liên tục, nói: “Hôm nay phải làm công tác để chuẩn bị điều tra, không thể đi ra ngoài, một lúc nữa còn muốn làm trong hang động, có lẽ sẽ không có tín hiệu điện thoại được nữa.”

Vợ trả lời: “Biết rồi! Vậy em ở nhà ngủ bù đây.”

Hắn trả lời: “Được, anh yêu em, bảo bối.”

Mau đến gần giữa trưa Lạc Dương đi vào phòng vệ sinh, thay bộ quần áo mặc thường ngày mà hắn để sẵn ở trong túi, ra khỏi nơi đóng quân.

Mới vừa đi ra khỏi nơi đóng quân, Âu Dương Nhuế đã nhắn tin tới: “Đại đội trưởng đi đến đâu rồi?”

Lạc Dương trả lời: “Mới ra khỏi nơi đóng quân.”

Âu Dương Nhuế nói: “Em đã đến nơi hẹn rồi đấy!”

Lạc Dương không trả lời nàng, trực tiếp giơ tay gọi xe, nói với tài xế: “Đi đến quán cà phê “Khoảng thời gian tốt đẹp” ở đường Hòa Bình.”

Nơi đóng quân cách nội thành rất gần, xe taxi chạy hơn mười phút liền đến nơi, Lạc Dương xuống xe, đứng ở trước cửa quán cà phê, đặc thù nghề nghiệp làm hắn nhìn một lượt quán cà phê nhưng vẫn không thấy nàng đâu, liền dừng lại nhắn tin cho đối phương: “Tôi tới nơi rồi, cô đang ở đâu đấy?”