Chương 8

Ngôn Ngôn đoán đó là bởi vì đồ ăn thím hà nấu ra có “tình thương của mẹ”. Mẹ Bạch không thạo việc bếp núc, hơn nữa trước kia vốn dĩ mẹ Bạch đã thích con gái nên yêu thương Tạ Nghiên nhiều hơn một chút, bây giờ lại vì Ngôn Ngôn đã trở về nên càng dành nhiều tình yêu thương chiều chuộng cho cô, không quá quan tâm đến ba đứa con trai này.

Cô thích thú cảm thấy rằng mấy người bọn họ nhắm vào cô không chỉ bởi vì quá yêu quý cô em gái Tiểu Nghiên, mà còn bởi vì ghen tị với tình yêu thương của mẹ dành cho cô.

Cô lấy mì ống trong tủ lạnh ra, mì nghêu sốt tương đen. Trong nhà này chỉ có nguyên chủ là thích đồ ăn kiểu Tây, thím Hà cũng biết điều đó, có lẽ đây là do bà tiện tay làm thêm, so sánh thì không thể bằng được với đầu bếp của các nhà hàng Tây bên ngoài, nhưng Ngôn Ngôn cũng không để ý, ý tốt của đối phương đã quý giá hơn rất nhiều so với tất cả những món ngon khác. Sau khi lấy đồ ăn từ lò vi sóng ra, cô đi ra bàn ăn hình chữ nhật ở phòng khách, ngồi xuống. Ngôn Ngôn cầm lấy nĩa, vừa chuẩn bị ăn thì đã bị người ta đổ nước từ trên đầu xuống.

Một người đứng phía trên cô cầm ly nước giơ tay đổ xuống đầu cô, anh ta một tay cầm cốc, mỉm cười nhìn dáng vẻ chật vật của cô gái. Mái tóc ướt đẫm bết dính vào má, đồng phục cũng ẩm ướt dính dính, Ngôn Ngôn có thể ngửi thấy mùi rượu!

Cô ngẩng đầu nhìn lên, Bạch Phượng Kỳ đang cầm ly rượu liền nhướng mày nhìn lại cô. Không khí trong phòng đông cứng, mối quan hệ giữa hai người cũng đóng băng theo, trên lầu truyền đến âm thanh ầm ĩ đinh tai nhức óc của bữa tiệc, còn có tiếng đi đi lại lại của rất nhiều người lạ, cô liền hiểu, xem ra sự xuất hiện của mình đã quấy rầy anh ta.

Ngôn Ngôn dùng tay áo đồng phục lau rượu trên mặt:

- Anh về rồi ạ?

Bạch Phượng Kỳ không trả lời cô, chỉ là ánh mắt lập tức lạnh xuống, thu lại ly rượu đang giơ trên đầu cô:

- Khách của tôi đang ở trên lầu, cô quả thực là quá chướng mắt.

Anh ta đi vài bước rồi dừng lại, sau đó lười biếng quay đầu nhìn cô. Khí chất của anh ta thiên về kiểu nhẹ nhàng trầm lắng, lúc này liếc mắt nhìn người ta như vậy lại tạo một cảm giác âm trầm kì quái.

Bạch Phượng Kỳ mỉa mai cô:

- Nghe không hiểu à? Muốn tôi phải nói rõ là cút đi?

- Bạch Dục cũng ở lầu hai.

Bạch Dục, Bạch Phượng Kỳ và cô, phòng của cả ba người đều ở lầu hai, chỉ có phòng của anh cả ở lầu ba, còn lầu một là phòng ngủ của cha mẹ Bạch, bởi vì Bạch Phong Đường không muốn ở chung tầng với người khác, cho nên ở một mình một tầng.

Tiếng nhạc trong biệt thự càng ngày càng lớn, Ngôn Ngôn hơi khó chịu đưa tay lên che một bên tai.

Bạch Phượng Kỳ cười giễu cợt:

- A Dục là em trai của tôi, nó có ở đâu cũng không có vấn đề gì cả, nó với cô sao có thể giống nhau?

Phát hiện ra cô không thích âm thanh của nhạc điện tử, một ý nghĩ xấu xa bất chợt lóe lên trong đầu Bạch Phượng Kỳ, anh ta đi tới bên cạnh Ngôn Ngôn, kéo tay cô:

- Lên lầu.

Ngôn Ngôn ra sức giãy giụa, phát hiện ra không có tác dụng liền mặc kệ, bình tĩnh chuẩn bị sẵn sàng xem biến.