Chương 7: Cùng đi ra ngoài

Nửa giờ sau, trên bàn ăn Lâm Phỉ và Bùi Cảnh Hành mắt to trừng mắt nhỏ.

“Mới sáng sớm cậu đến phòng tôi làm gì?”

“Tôi tới dạy bù cho cậu, dì bảo cậu chưa dậy nên bảo tôi lên gọi cậu.”

“Gọi thì gọi đi, sao cậu chưa gọi?”

Bùi Cảnh Hành cúi đầu xuống, miệng khẽ nhếch lên còn hai cánh tay khẩn trương vò vò góc áo.

“Tôi thấy cậu ngủ ngon quá nên muốn tắt đèn đi hộ cậu.”

Lâm Phỉ ôm trán, than thở trong lòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

“Được rồi, tôi không trách cậu. Cậu quên việc này đi, không cho phép nói với người khác biết chưa?”

“Tôi sẽ không nói với ai khác đâu.” Bùi Cảnh Hành cẩn thận ngó Lâm Phỉ.

“Vậy chúng ta có đến thư phòng học bù không?”

Lâm Phỉ gật đầu: “Đi thôi.”

Ít nhất nói về phương diện giảng bài thì Bùi Cảnh Hành là một giáo viên rất chuẩn mực.

Bất kỳ loại kiến thức nào hắn cũng có thể giảng rất dễ hiểu cộng thêm nền tảng của Lâm Phỉ, chẳng bao lâu cậu đã nhặt được kiến thức cấp ba trở về.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lâm Phỉ cảm giác chưa giảng được bao lâu thì có người gõ cửa phòng.

Chắc là người giúp việc đến gọi bọn họ ăn cơm.

Lúc Lâm Phỉ mở cửa thấy được người ở bên ngoài, cậu chỉ muốn đóng sầm cửa lại.

Quả thật là chưa giảng được bao lâu thì người tới tìm không phải giúp việc mà là Ứng Thần.

“Cậu tới đây làm gì?”

“Tôi tới học mà.”

“Cậu học ở nhà mình không được hả?”

“Hồi trước cậu tới nhà tôi, tôi có đuổi cậu đi không?”

Đến bây giờ Lâm Phỉ cũng chưa biết rõ quan hệ của hai người. Nghe thấy hắn nói chuyện trước kia liền đau đầu, dứt khoát cho người đi vào phòng.

Ứng Thần liền ngồi đối diện Bùi Cảnh Hành.

Trong lòng Lâm Phỉ lập tức hiểu ra. Hôm qua còn cảm thán hai người không có tiến triển gì thì hôm nay đã tiến triển rồi này.

Chỉ là không lâu sau, Lâm Phỉ dần dần cảm thấy không đúng lắm.

Ứng Thần làm đếch gì có chuyện đến học? Đơn giản là đến phá rối.

Lúc Bùi Cảnh Hành giảng bài hơi dựa sát về phía cậu, Ứng Thần lập tức gõ một cái lên bàn nhắc nhở hai người.

Chẳng lẽ là ăn dấm rồi?

Lâm Phỉ cảm thấy mình đã nhìn ra chân tướng. Bắt đầu điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh để tạo cơ hội cho hai người kia ở cùng một chỗ.

Chạy một lần hai lần còn ổn chứ một giờ chạy bốn lần làm sắc mặt Ứng Thần ngày càng khó coi.

“Lâm Phỉ, sao tôi thấy cậu liên tục đi tiểu vậy? Có bệnh thì sớm tìm bác sĩ đi.”

Lâm Phỉ trợn tròn mắt trong lòng, tôi khổ sở vất vả tạo cơ hội cho hai người ở cùng nhau. Cậu không cảm kích thì thôi còn chế giễu tôi? Cậu là thứ gì vậy hả?

Phỉ ca tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của mình nên vẫn làm theo ý mình như cũ, điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh.

Không biết tại sao sắc mặt Bùi Cảnh Hành cũng trở nên khó coi. Lâm Phỉ không hỏi bài hắn cũng chẳng thèm mở miệng nói chuyện.

Lâm Phỉ ngồi trong toilet suy nghĩ xem đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Cuối cùng vẫn không nghĩ ra nổi nguyên nhân. Ngay khi cậu ra khỏi cửa lập tức giật mình, nhanh chóng lùi về nhà vệ sinh.

Nhìn đi! Cậu đã nói mà!

Không phải không tương tác! Chỉ là thời điểm chưa đến!

Cậu phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, cuối cùng Ứng Thần cũng đặt Bùi Cảnh Hành lên mặt bàn rồi!

Ứng Thần cao khoảng một mét chín còn Bùi Cảnh Hành nhỏ hơn hắn hẳn một vòng. Nhìn từ góc độ của Lâm Phỉ giống như Ứng Thần hoàn toàn nhốt người ta vào trong l*иg ngực.

Lâm Phỉ mừng rỡ nhìn hai người họ, hận không thể phất cờ hò reo vì bọn họ: Hôn đi! Hôn đi!

Ứng Thần không những không hôn, còn mở miệng nói: “Cậu là cái thá gì? Thật sự cho rằng bám lên Lâm Phỉ là có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng hả?”

“Cậu hiểu lầm rồi.” Âm thanh phản bác của Bùi Cảnh Hành chứa đầy tiếng khóc nức nở.

Cũng đúng, lúc Lâm Phỉ bị Ứng Thần chế trụ còn nhũn chân nữa là một bạn nhỏ chưa phân hóa.

“Cậu giả vờ riết nghiện rồi đúng không? Thật sự coi mình là omega mà ai cũng phải chiều chuộng cậu?”

“Không phải, rốt cuộc tôi chọc cậu tức giận ở chỗ nào? Tại sao cậu lại nói tôi như vậy?”

“Cậu đứng ở đây là đã chọc tới tôi rồi.”

Lâm Phỉ càng nghe càng mơ màng. Sao mạch phát triển này không thích hợp gì hết vậy?

Không thân thì thôi! Sao còn làm tư thế như muốn đánh người thế kia!

Lực tay của Ứng Thần chắc chắn là một đấm đập chết bạn nhỏ, Lâm Phỉ không dám xem kịch tiếp chạy tới tách hai người ra.

“Hai cậu làm gì vậy?”

Ứng Thần hừ lạnh, lạnh lùng nhìn Bùi Cảnh Hành mang theo bộ dáng muốn tiếp tục đánh.

Bùi Cảnh Hành thì hơi ngẩng đầu để nước trong hốc mắt không rơi xuống.

“Nếu hoàn cảnh dạy học như vậy, tôi về trước đây.”

Ứng Thần cười lạnh nói: “Cút nhanh lên.”

Bùi Cảnh Hành cắn môi, thu dọn đồ đạc quả thật muốn rời đi.

Lâm Phỉ vội vàng giữ chặt tay hắn: “Cậu đến nhà tôi dạy, tôi chưa cho cậu đi thì cậu không được đi!”

Bùi Cảnh Hành cứng cổ, lông mi ướt đẫm nước mắt nhìn thoáng qua như cánh bướm bị nước mưa thấm ướt trông đáng thương cực kỳ. Trên tay hắn còn cố sức giãy dụa, hiển nhiên đã bị chọc tức giận.

Lâm Phỉ không hiểu sao lại mềm lòng.

Mặc dù không muốn thừa nhận, quả thật cậu đối với Bùi Cảnh Hành không có chút sức chống cự nào.

Cậu đến bên tai Bùi Cảnh Hành nói khẽ: “Chiều nay chúng ta ra ngoài, đừng tức giận có được không?”

Bùi Cảnh Hành nhìn cậu một lúc lâu, xác định cậu không nói láo thì mới gật gật đầu yên tĩnh ngồi xuống.

“Hai người thì thầm cái gì đấy?” Vẻ mặt Ứng Thần tràn đầy nghi ngờ.

“Cậu chọc người ta phát khóc còn để tôi dỗ. Mặt mũi cậu lớn quá ha.”

Nói đến đây Ứng Thần lập tức hăng máu, bị người khác chuyển đề tài dễ như trở bàn tay.

“Khóc thì có cái gì? Ai mà chẳng biết khóc?”

“Vậy cậu khóc đi. Cậu khóc rồi tôi cũng thì thầm với cậu.”

Mặt mũi Ứng Thần đen thui lạnh lẽo: “Cút.”

Lâm Phỉ không muốn mọi chuyện tái diễn nên giả bộ không nghe thấy lời nói của Ứng Thần.

Cậu khổ sở quá. Rõ ràng cậu mới là trùm trường, kết quả tính tình hai người này còn lớn hơn cậu.

Dù sao cũng là hai nhân vật chính nha, như thế này… Chắc là bình thường nhi?

Cơm nước xong xuôi. Lâm Phỉ thừa dịp Ứng Thần đi vệ sinh kéo Bùi Cảnh Hành chạy.

Cậu cũng không có mục tiêu để đi bèn hỏi Bùi Cảnh Hành có biết chỗ nào tương đối thích hợp để học không.

Bùi Cảnh Hành nghiêng đầu nghĩ một hồi: “Tôi biết một chỗ hoàn cảnh rất tốt, chỉ là phải leo núi một lúc.”

Trên núi có hoa có cây, mới nghĩ tới hoàn cảnh kia Lâm Phỉ đã cảm thấy rục rịch.

“Được, tôi nghe theo cậu. Đi thôi.”

Trên đường đi, Ứng Thần sắp gọi nổ điện thoại Lâm Phỉ.

Miễn là tắt máy đủ nhanh, Lâm Phỉ sẽ không nhìn thấy những tin nhắn tràn đầy uy hϊếp do Ứng Thần gửi tới.

Chỗ Bùi Cảnh Hành nói đến là một ngôi chùa bị bỏ hoang. Thiên Điện là một căn nhà gỗ cổ kính sơn son, bao quanh chính điện từ ba hướng đông, tây, nam.

Hai người đi đến phía Đông của Thiên Điện, nơi này có những chiếc bàn gỗ dài ngay ngắn. Hầu hết bàn đều phủ đầy bụi, chỉ có một cái gần chính điện nhất là đã được quét tước sạch sẽ xem ra thường xuyên có người đến.

Sự thật cũng chính là như thế.

“Nơi này cách chỗ tôi ở rất gần nên cuối tuần lúc không có chuyện gì làm thì tôi đều đến đây ngồi học.” Bùi Cảnh Hành vừa nói vừa đi mở cửa sổ.

Đẩy cửa gỗ ra có thể quan sát quang cảnh cả đỉnh núi.

Bùi Cảnh Hành nhắm mắt hít một hơi sâu gần như hòa thành một thể với ngôi chùa, thần bí và thanh tịnh.

Bỗng nhiên trái tim Lâm Phỉ đập nhanh hơn.

Cậu ôm tim, biểu tình hơi luống cuống.

Bùi Cảnh Hành xoay người, nhẹ nhàng cười nhìn cậu: “Muốn đi bái một cái không?”

“Được, được.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Phỉ đến nơi như vậy. Hận không thể dán lên tượng phật để nhìn cho rõ.

Việc tế bái rất mới lạ đối với cậu: “Tiếc ghê, tôi không mang tiền.”

Bùi Cảnh Hành nghe thế, lấy một xấp tiền giấy ở trong túi ra: “Tôi có.”

Xấp tiền kia, lớn nhất là hai tờ một trăm, còn lại toàn là những tờ tiền lẻ vụn vặt, có lẽ không vượt quá năm trăm.

Lâm Phỉ nhận tiền mà trong lòng chua xót, quyết định phải chăm sóc Bùi Cảnh Hành thật tốt.

Bùi Cảnh Hành dạy Lâm Phỉ tế bái như thế nào. Ngay cả cách dâng tiền hương hỏa đều có quy củ.

Lâm Phỉ học theo, ném hai mươi đồng tiền. Thấy Bùi Cảnh Hành đứng dậy mà không dâng gì cả.

“Cậu không đưa tiền hương hỏa à?”

“Nuôi sống mình đã rất khó, Phật Tổ phổ độ chúng sinh nếu biết hẳn sẽ không trách tôi.”

“Tôi có tiền, cậu cứ đưa đi.”

“Tiền của cậu là tiền của cậu, vô công bất thụ lộc.”

Không hổ là nhân vật chính thụ, tuyệt đối không đổi thay vì tiền tài.

Lâm Phỉ hết sức xúc động dâng hai mươi đồng tiền. Cầu Phật Tổ nhất định phải thực hiện nguyện vọng của Bùi Cảnh Hành.

Mí mắt Bùi Cảnh hành khép nửa khiến cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Không có Ứng Thần quấy rầy, hai người vượt qua một buổi chiều cực kỳ hài hòa.

Sau khi xuống núi, Lâm Phỉ đã đói không chịu nổi nên đi vào một quán mì ven đường với Bùi Cảnh Hành.

“Hai vị muốn gọi gì?”

Lâm Phỉ gọi món mì trộn đậu Hà Lan đầu bảng, Bùi Cảnh Hành chọn món mì khô. Sau đó không quên nhắc ông chủ mì trộn đậu Hà Lan đừng bỏ hành.

“Sao cậu biết tôi không thích ăn hành?” Lâm Phỉ tò mò hỏi.

“Tôi còn biết cậu không thích ăn gừng tỏi, không thích ăn dưa leo còn vỏ, cà chua, khoai tây và ngó sen. Cộng thêm không thích đậu phộng, không thích dấm, không thích cơm quá mềm, không thích thịt mỡ, không ăn da và nội tạng.”

Bùi Cảnh Hành nhếch khóe miệng đọc thuộc làu làu như lòng bàn tay, dường như rất đắc ý. Nếu hắn có đuôi thì lúc này đã vểnh lên trời rồi.

Lâm Phỉ cũng cười theo: “Được đó, sao cậu biết?”

“Lúc cậu ăn cơm nhìn thấy rất rõ ràng.”

“Ra là vậy, tôi chưa bao giờ để ý đến việc người khác thích hay ghét món gì.”

Tiểu thiếu gia Lâm Phi trước đó còn hơi ghét bỏ bề ngoài tiệm này vừa bẩn vừa cũ nhưng sau khi ông chủ bưng mì lên, cậu lập tức ngửi thấy thật thơm.

Đậu Hà Lan vừa thơm vừa mềm, sợi mì dai chắc kết hợp với tương ớt đặc chế của chủ tiệm thì gần như thơm nức mũi.

Chẳng trách tiệm này có nhiều khách thế, đều là có nguyên nhân.

Từ nhỏ Lâm Phỉ đã được học các quy tắc nghiêm khắc trên bàn ăn. Dù cậu thật sự rất thích tô mì này nhưng cũng nhất định nhai kỹ nuốt chậm, dáng ăn ưu nhã quý tộc.

Động tác ăn cơm của Bùi Cảnh Hành cũng chậm rãi, mỗi một miếng đều nhai rất kỹ rồi mới nuốt xuống.

Lâm Phỉ càng hài lòng về hắn hơn.

Có trời mới biết trước kia lúc cậu đi ăn cơm với bạn học bởi vì không muốn để mọi người đợi lâu mà chưa từng ăn no!

Cậu và Bùi Cảnh Hành đơn giản là cực kỳ hợp nhau.

So với hai người họ, những người khác ăn nhanh hơn nhiều. Bàn đằng trước tới muộn hơn bọn họ nhưng đã ăn xong chuẩn bị rời đi trong khi họ mới ăn được một nửa.

“Chờ chút đã, hai người mặc đồng phục kia. Các anh chưa trả tiền mà?” Lâm Phỉ đặt đũa xuống, hét về phía cửa.

Hai người kia tuy là beta nhưng lại rất cao lớn cường tráng, đứng ở cửa có cảm giác bầu trời bị che khuất một chút.

“Cậu vừa gọi bọn tôi?”

“Ừm.”

Có người bên cạnh nhắc nhở Lâm Phỉ rằng hai người kia là quản lý trật tự đô thị.

Lâm Phỉ chẳng hề để ý, lập tức đứng lên: “Quản lý đô thị thì ăn cơm không cần trả tiền sao?”

Hai người liếc nhau, cười to rút một trăm đồng ra đưa cho chủ tiệm: “Tính tiền.”

Ông chủ xoa tay lên tạp dề, trên mặt cười lúng túng: “Không cần trả tiền, không cần trả tiền. Bữa cơm này là tôi mời hai anh ăn.”

“Đã nghe chưa nhãi con, về sau bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Lâm Phỉ không hiểu nổi, tại sao chủ tiệm lại sợ hai người kia thế.

Sau khi hai người quản lý đô thị đi rồi, có người hỏi chủ tiệm Lâm Phỉ là ai.

Chủ tiệm lắc đầu, giọng nói rất to mang theo trào phúng bén nhọn: “Không biết, chắc bị điên.”

Lâm Phỉ: “?” Cái gì vậy trời?

Bùi Cảnh Hành nói cho cậu biết, hai ngươi kia hẳn là quản lý giám sát trật tự đô thị ở khu vực này. Tất cả người bán hàng rong đều thuộc phạm vi quản lý của họ, bình thường các chủ tiệm không dám đắc tội họ.

“Được rồi, tôi chỉ làm chuyện mình nên làm thôi.”

Bùi Cảnh Hành nhìn xuống dưới đất, âm thanh rất bé: “Thật ra cậu là một người tốt.”

Cả người Lâm Phỉ chấn động. Nhận ra thiết lập của bản thân hình như sắp sập nên vội vàng lắp bắp bổ sung: “Cậu có nhầm không? Ở đâu ra tôi là người tốt chứ? Chỉ là tôi không nhìn nổi hai người kia, Lâm Phỉ tôi đây ăn cơm phải trả tiền. Bọn họ dựa vào cái gì mà không trả tiền?”

“Ừm.”

Lâm Phỉ lấy điện thoại ra định nhìn giờ nhưng trước mắt chỉ hiện lên một màn đen mới nhớ ra chuyện của Ứng Thần.

Cậu không muốn trở về đối mặt với Ứng Thần giận dữ đâu.

Lâm Phỉ quay đầu, kín đáo nhìn về phía Bùi Cảnh Hành.