Chương 45: Khoan Dung Con Chim Hoàng Yến Nhỏ Yếu Ớt

Nếu nhân viên của anh dám nói nhiều lời vô nghĩa trong khi báo cáo như vậy thì họ đã sớm bị sa thải.

"Hả, trọng tâm?" Thời Ngu lắc đầu: "Không có trọng tâm gì cả, em chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi.”

"Em không phải muốn tài nguyên sao?" Quý Việt Châu nhíu mày, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cô: "Là muốn làm phát ngôn, hay muốn chương trình tạp kỹ hay là đóng phim?”

"Những cái này anh Triệu đều đã sắp xếp cho em rồi, hơn nữa em cũng không muốn ngày nào cũng phải đi làm!" Thời Ngu vội vàng lắc đầu không ngừng.

"Đúng rồi, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À, nói đến em cùng anh Triệu gặp phải đối thủ truyền kiếp anh ấy, bọn họ còn cãi nhau, lúc sau có thầy Triệu Lan Sơn đến, em liền chủ động nói em muốn biểu diễn một đoạn.”

"Kết quả thầy Triệu nhìn thấy diễn xuất của em, khen em là thiên tài hiếm thấy, còn giới thiệu cho em mấy đoàn làm phim, cho nên em có thể tự mình tìm tài nguyên." Thời Ngu nói đến đây giọng điệu có chút đắc ý.

Quý Việt Châu cứ sững sờ nghe cô lải nhải một lúc.

Bởi vì vừa rồi hai người lăn lộn trên giường rất lâu nên giọng nói của cô thấp hơn bình thường một chút, cùng với sự ngọt ngào ban đầu, mang theo sự dịu dàng khó tả.



Khi vui vẻ phấn khích, đôi mắt của cô sẽ sáng lên, gương mặt không trang điểm của cô càng thêm trắng trẻo, Quý Việt Châu cũng biết chạm vào nơi đó cảm xúc tuyệt vời như thế nào.

Nó mềm mại giống như da em bé.

Lúc này Quý Việt Châu mới nhớ tới thông tin về cô, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không đi học nữa, mà làm việc ở khách sạn hai năm, năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi.

Dù là lứa tuổi học đại học, nhưng cô vẫn là một cô gái nhỏ, cho dù ham hư vinh một chút, lại ngốc đi kiếm Kim chủ, cũng chỉ là bởi vì không cách nào leo lên trên.

Cho dù trẻ con một chút cũng rất phù hợp với tuổi tác của cô, không có gì không tốt.

Là một Kim chủ, anh nên khoan dung hơn với một con chim hoàng yến non nớt dễ bị tổn thương.

Quý Việt Châu nghĩ trong phạm vi anh cho phép, anh sẵn sàng cho cô mọi thứ.

Thời Ngu độc thoại một mình, thấy anh không có phản ứng, khó chịu duỗi chân đạp anh một cái: "Anh có nghe em nói không vậy?”