Trái Tim Lỡ Muộn Màng

1.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc đời là những chuỗi ngày lựa chọn, nhưng có nhiều người cứ mãi chọn sai nên cả đời chỉ ôm mãi nỗi ân hận trong lòng!
Xem Thêm

Tố Linh cầm lấy khung ảnh không khỏi mà xuýt xoa khen ngợi, có lẽ đây là cô gái mà hắn đã yêu thương, xinh đẹp như vậy nà chết quả thật đáng tiếc.

- CÔ ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY?

Giọng nói bất chợt vang lên khiến Tố Linh giật mình, bàn tay vô thức lại để tuột khung ảnh rơi xuống đất vỡ tan tành, gương mặt cô gái ấy bị cắt đứt bởi những vết nứt của tấm kính.

Tố Linh còn chưa hết kinh hãi bởi sự việc vừa rồi, run rẩy nhìn đến hắn mà lắp bắp nói:

- Tôi...tôi...chỉ muốn...dựng nó ngay ngắn lại...

Hắn nghe vậy nhưng lại không nói 1 lời, đôi mắt hướng đến cô là ngọn lửa tức giận tột cùng, cả người toát ra 1 luồng khí lạnh tưởng chừng như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.

Tố Linh thấy vậy càng khϊếp sợ hơn, 2 tay bấu chặt vào nhau luống cuống không biết làm gì liền vội vàng cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ.

Bất chợt 1 chiếc dép dẫm mạnh lên tay cô, miếng thuỷ tinh còn chưa kịp buông liền đâm sâu vào lòng bàn tay đến tứa máu.

Tố Linh đau đớn khẽ nhíu mày lại kêu lên 1 tiếng mà lực từ bàn chân kia mỗi lúc 1 dẫm mạnh tưởng chừng như muốn xuyên thủng bàn tay cô vậy.

- Ai cho phép cô dùng bàn tay bẩn thỉu đυ.ng vào cô ấy?

Thanh âm sắc bén vang lên làm bờ vai cô run rẩy, đôi đồng tử đỏ ngàu hằn lên tia uất ức rồi trào ra 2 hàng nước mắt bi ai. Thể xác cô đau, đau đến trực trào máu nhưng lại không thể bằng sự tổn thương tinh thần này. Đối với sự ngược đãi của mẹ kế, cô so vớ sự dày vò của hắn vốn chưa bằng nổi 1 phần, cái đau đớn hơn kẻ phải chịu những nỗi nhục này vốn đâu phải là cô nhưng có trách là trách bản thân cô nhu nhược, trách bản thân cô ngu si đã nghĩ cho cảm nhận của người khác quá nhiều để rồi nhìn lại người tổn thương nhiều nhất mới chính là mình.

Mảnh thuỷ tinh trong tay tưởng chừng như đã vỡ vụn, bao nhiêu uất ức của những ngày vừa qua mà cô cố kìm nén bây giờ đã theo miếng thuỷ tinh mà vỡ oà ra.

Tố Linh bàn tay vẫn siết chặt lấy mảnh vỡ mà chân hắn cũng không có ý định rời. Cô từ góc dưới ngửa mặt lên nhìn hắn, 2 hàng nước mắt vẫn cứ chảy dài rớt xuống nền nhà hoà với màu máu tanh tưởi:

- Hàn Cảnh Tuấn, tôi hiểu được sự mất mát của anh vậy nên những ngày qua tôi vẫn luôn nén xuống không lên tiếng. Nhưng anh biết không? Tôi không có hại chết cô ấy, mà cho dù là có cũng không phải là cố tình, mọi chuyện đều có pháp luật can thiệp, anh lấy tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?

Hắn nghe vậy khẽ nhĩu mày nhìn xuống, nữ nhân trong mắt hắn bây giờ lại tựa như 1 đoá sen ủ rũ lem luốc bùn lầy. Khoảnh khắc lúc này không hiểu sao hắn lại thấy hình ảnh của Mộc Kiều - người con gái mà hắn thương ở trong cô, bàn chân bất giác liền buông lỏng, tim gan hắn chợt quặn thắt lên từng đợt, sự mất mát của người con gái ấy đến giờ vẫn chưa nguôi trong hắn.

Đối mắt phượng dài khoét sâu vào gương mặt nữ nhân ở dưới, nếu không phải vì con người này hắn có lẽ sẽ có 1 tình yêu trọn vẹn.

- Hàn Cảnh Tuấn tôi trước giờ thích sẽ có bằng được, không vừa mắt sẽ vùi dập đến chết, mọi việc chỉ cần là tôi muốn. Lâm Tố Quyên, cô nghĩ mình là ai mà dám ở đây nói chuyện tư cách với tôi? CÒN KHÔNG MAU CÚT ĐI!

Những từ cuối cùng hắn gằn lên khiến cô khϊếp sợ, bàn tay từ từ rút ra khỏi chân hắn rồi toan đứng dậy lại nhìn xuống nữ nhân ở trong bức hình, cô suy nghĩ điều gì đấy liền đưa tay cầm lấy nó lên, 1 giọt nước mắt mặn đắng rơi thẳng lên tấm kính đã nứt vỡ.

Chậm rãi đứng dậy đặt nó ngay ngắn lên bàn rồi lướt qua hắn, thoang thoảng trong không gian tĩnh lặng ấy khẽ nghe được giọng nói thanh mảnh của cô:

- Xin lỗi!

Hắn nghe vậy nhưng tầm mắt chỉ nhìn vào nữ nhân trong bức hình, bỗng chốc trên gương mặt cương nghị ấy lại để rơi ra 1 giọt pha lê trong suốt, l*иg ngực lại trở nên đau nhói. Hắn khẽ nhắm chặt mắt lại, ngửa mặt lên trần nhà, cổ họng nghẹn đắng đến khó thở:

- Mộc Kiều, em bảo tôi phải làm sao với kẻ đã hại chết em đây?

*****

2 tuần trôi qua.

Cuộc sống của cô mỗi ngày vẫn luôn bó gọn trong căn nhà lạnh lẽo ấy và hắn vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn tàn khốc, vẫn đối xử với cô đúng nghĩa là kẻ đã hại chết người con gái hắn yêu vậy. Chỉ là đôi khi, có vài lần hắn say rượu, giữa cô và hắn lại phát sinh quan hệ nhưng cô biết được hắn chỉ là lầm tưởng, bởi mỗi lần gục trên người cô, cái tên "Mộc Kiều" lại được hắn nói ra 1 cách chiều chuộng khiến người khác ghen tỵ.

Dây dưa là thế, quấn quýt là thế, có thể đôi bên cùng thoả mãn là thế nhưng sang đến ngày mai tất cả lại như chưa từng xảy ra, như 2 đường thẳng song song không bao giờ giao nhau vậy.

Tố Linh ngồi trước khung cửa sổ hướng đôi mắt ra phía ngoài, so với ngày trước, phải tất bật với những công việc làm thêm, phải tận tuỵ chăm sóc người ba của mình, phải hầu hạ bà mẹ kế và cô em gái cùng cha khác mẹ, cô còn cảm thấy cuộc sống không đến mức ngột ngạt như bây giờ.

2 tuần để so với những năm tháng thì là quá ngắn nhưng chỉ với 2 tuần đấy đã rút hết mọi sinh lực trên người cô rồi. Gương mặt với đường nét vẫn xinh đẹp như vậy chỉ là đã hao gầy nhiều, thêm tiều tuỵ và mất đi sức sống.

Nghe được tiếng xe chạy vào trong sân, Tô Linh liền vội vàng đứng dậy trở xuống lầu. Cô hôm nay dù bị đối xử như thế nào cũng muốn xin hắn 1 điều.

Cảnh Tuấn bước xuống xe từ ngoài đi vào, lại thấy cô đứng ở cửa dáng vẻ thấp thỏm úp mở lại khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh sau đó cũng quay trở về dáng vẻ ban đầu mà phớt lờ đi qua cô.

- Cảnh Tuấn.

Hắn nghe vậy đôi chân theo phản xạ dừng bước nhưng không quay người lại.

Tố Linh lúc này hít 1 hơi thật sâu rồi chạy đến trước mặt hắn gượng gạo nói:

- Tôi muốn về thăm ba!

Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, không để vào tai liền lướt qua cô mà đi lên lầu.

Bất chợt cô lại vội vàng túm lấy cánh tay hắn giữ lại, gấp gáp nói:

- Tôi chỉ đi 1 lát rồi về. Việc nhà tôi vẫn sẽ làm tốt.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn xuống cánh tay đang bị cô nắm giữ, Tố Linh biết mình có thất thố liền vội vàng rụt tay về rồi nhìn hắn có chút e ngại.

Chỉ là hắn vẫn chẳng để tâm đến lời cô nói, lại quy người mà bước lên lầu.

Tố Linh thấy vậy đôi mắt liền rũ xuống, cô thật sự rất nhớ ba của mình, cô lo lắng ông ở nhà sẽ không được chăm sóc tử tế vậy nên rất muốn được quay trở về nhà dù chỉ 1 lát cũng được.

- 30 phút. Tôi rất ghét những người sai giờ.

Thanh âm vang lên cắt ngang sự trăn trở của cô. Tố Linh ngỡ ngàng nhìn vào tấm lưng của hắn đang hướng thẳng lên lầu, bờ môi bất giác lại mỉm cười rồi nói:

- Cảm ơn!

Dứt lời cô cũng chẳng cần chuẩn bị gì liền vui vẻ trở ra ngoài mà hắn khi ấy ở trên bậc thang lại chợt dừng bước, tầm mắt loé lên 1 tia phức tạp hướng ra phía ngoài nhìn vào thân ảnh mảnh mai đang đi khuất dần.

Bàn tay lấy chiếc điện thoại bấm 1 dãy số rồi lạnh giọng nói:

- Theo dõi cô ta.

*****

Trong căn nhà cũ kỹ với vài đồ vật đã sớm mục rữa. Người phụ nữ với gương mặt trang điểm khá đậm đang khép nép run sợ trước 1 đám thanh niên đầu tóc xanh đỏ:

- Cậu Chu à, xin hãy giúp tôi về nói với anh Giang, cho tôi 1 tuần tôi nhất định sẽ trả đủ số tiền.

Tên thanh niên đầu tóc dựng ngược, ăn mặc ngỗ ngược, trên gương mặt còn có 1 vết sẹo ngay gò má nghe bà nói vậy lại cười hắt 1 cái rồi lên tiếng:

- Bà Lâm, bà đã khất bao nhiêu lần rồi? Đại ca nói lần này nhất định phải trả, nếu không có tiền hay là bà hãy bảo con gái mình đến hầu hạ đại ca 1 chút, biết đâu lại gạt sạch hết nợ.

- Ấy, cậu Chu, con gái tôi nó còn nhỏ không biết gì. Cậu nói khó với anh Giang 1 chút, lần này tôi nhất định sẽ trả đúng hẹn.

Tên thanh niên nghe vậy lại tức giận tiện chân đá mạnh chiếc ghế gần đó rồi quát lên:

- Tôi không thích nói nhiều, đại ca sẽ chờ ở khách sạn Thiên Ý, trong ngày hôm nay 1 là bà đem tiền tới, 2 là bảo cô con gái bà tới. Còn nếu không...(tên thanh niên dừng lại 1 chút đưa mắt đảo quanh nhìn ngôi nhà)....cái đống phế thải này cũng nên dỡ bỏ đi.

Thêm Bình Luận