Trái Tim Lỡ Muộn Màng

1.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc đời là những chuỗi ngày lựa chọn, nhưng có nhiều người cứ mãi chọn sai nên cả đời chỉ ôm mãi nỗi ân hận trong lòng!
Xem Thêm

Nói rồi tên đấy liền cùng vài người đàn em quay trở ra đóng mạnh cửa lại.

Bà Lâm cả người lo lắng ngồi phịch xuống ghế, 2 tay bấu chặt vào nhau, bà không biết bây giờ nên xoay sở số tiền đó ở đâu ra cũng không thể để con gái đi đến chỗ tên đó được.

Đang mãi mê tìm cách, bỗng cánh cửa bật ra, bà theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt 1 tia sửng sốt:

- Tố Linh!

Cô bước vào nhìn thấy đồ vật ngổn ngang lại khó hiểu, đi đến cúi xuống dựng chiếc ghế ở gần đó lên rồi hỏi:

- Mẹ, ở nhà có chuyện gì sao?

Bà Lâm lúc này còn chưa hết ngỡ ngàng liền vội vàng đi đến chỗ cô, gấp gáp hỏi:

- Tố Linh, chẳng phải mày đang bị giam giữ sao? Tại sao lại ra ngoài được? Chẳng nhẽ...mày trốn khỏi sao?...Trời ơi...

Tố Linh nghe vậy cũng không muốn giải thích nhiều, đành lướt qua ba đi vào bên trong:

- Con về thăm ba 1 chút rồi đi.

Chân chưa đến cửa phòng, cô đã cảm nhận được 1 mùi hôi thối bốc lên, Tố Linh liền đi vội vào phòng nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi mà kinh ngạc, đôi đồng tử trở nên đỏ ngàu mà chạy đến chỗ ba cô:

- Ba, không ai giúp ba đi vệ sinh sao?

Ông Lâm cả người chỉ nằm liệt 1 chỗ, ông vốn không biết được mọi chuyện nên thời gian qua không thấy cô lại tưởng cô đã bỏ đi rồi bây giờ gặp lại, ông không kìm chế được mà nước mắt chảy dài ra, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không được.

Tố Linh thấy vậy trong lòng cảm thấy thương xót liền quay lại nhìn bà Lâm đang đứng ở cửa mà gắt nhẹ:

- Mẹ, tại sao không ai vệ sinh cho ba?

- Tao còn bận nhiều việc, thời gian đâu mà để ý. Mới lau sạch sẽ hôm qua, hôm nay đã bẩn thỉu rồi.

Tố Linh nghe vậy cũng không quân liền vội đi lấy chậu nước cùng 1 chiếc khăn lau rửa người cho ông.

Bà Lâm lúc này đứng đấy nhìn cô ưu tư mà suy nghĩ, bỗng chốc trong đầu chợt loé lên 1 ý định liền đi tới cạnh cô ra vẻ niềm nở cầm lấy chiếc khăn ở trên tay cô:

- Tố Linh, để ta làm cho. Con mới về nhà, nên nghỉ ngơi 1 chút.

Tố Linh nhìn bà có chút kỳ lạ nhưng cũng chẳng mấy để tâm:

- Được rồi, để con làm.

- Không sao, thời gian qua mình ta làm quen rồi.

Nói rồi bà cứ cầm lấy chiếc khăn lau rửa người cho ông, bất chợt lại nhìn sang cô:

- À, Tố Linh, ta có việc muốn nhờ con.

- Nhờ con? Chuyện gì?

- Chuyện ba con để đây ta làm, con cầm giúp ta ít tiền đem đến cho 1 người bạn, ta ngày trước gặp chút chuyện có mượn của cô ấy nhưng thời gian đây bận chắm sóc ba con nên không có đi được.

Nói rồi bà lấy trong túi ra 1 sấp tiền lẻ, đếm đi đếm lại giữ lấy 1 vài tờ rồi đưa cho cô.

Tố Linh thấy vậy lại khó hiểu nói:

- Mẹ có việc thì hãy đi đi, ba để con cũng được.

- Thôi, ba con cứ để ta làm, con gái lớn rồi có nhiều cái không tiện. Con giúp ta đem số tiền này đến chỗ cô ấy. Chỉ cần nói là con mẹ Lâm đến trả tiền là cô ấy biết.

Tố Linh nghe vậy cũng chần chừ mac bà cứ dúi tiền vào tay cô nên cô cũng khó từ chối liền cầm lấy:

- Địa chỉ ở đâu mẹ?

- Khách sạn Thiên Ý, đường abcxyz, phòng Vip 1.

- Ở khách sạn sao?

- Phải, cô ấy không phải người ở đây về để đi nghỉ mát. Thôi, con đem đến giúp ta rồi còn về sớm.

- Vậy mẹ giúp ba lau người sạch sẽ 1 chút.

- Được rồi. Mau đi đi.

Cô nghe vậy nhìn sang ba mình 1 lúc rồi cũng quay người rời đi mà bà Lâm đứng đấy nhìn theo bờ môi lại khẽ cong ý cười xấu xa.

*****

Cô theo địa chỉ bà đưa mà bắt xe đi thẳng đến khách sạn, có chút ngại ngùng khi bước vào bởi mọi ánh mắt hiếu kỳ đều đổ dồn lên cô.

Tố Linh phải dò hỏi hết nhân viên này đến nhân viên khác mới tìm được căn phòng bà nói, khẽ đưa tay lên gõ cửa.

1 lúc sau cánh cửa bật ra, 1 gã đàn ông tướng tá phàm phu mở cửa nhìn cô lạnh giọng nói:

- Có chuyện gì?

Tố Linh lúc này có chút run sợ, chẳng phải bảo là "cô" sao? Sao bây giờ lại là 1 tên đàn ông vậy?

- Tôi là con mẹ Lâm, đến...để trả tiền!

Lão ta nghe vậy suy nghĩ 1 hồi rồi lại khẽ mỉm cười:

- Được rồi, vào đây!

- Không cần, tôi đến đưa tiền rồi sẽ đi.

Nói rồi cô định lấy tiền trong túi ra ai ngờ lại bị lão túm tay kéo vào bên trong khiến cô kinh hãi:

- Ông làm gì vậy? Buông tôi ra.

Lão hắt mạnh cô lên giường rồi lao vào xé toạ chiếc áo sơmi của cô ra, cả bầu ngực đẫy đà trắng nõn được nâng đỡ bởi nội y màu hồng khiến cô trở nên quyến rũ. Tố Linh kinh hãi hét toáng lên rồi lấy tay che ngực mình, vẻ mặt hoảng sợ in hằn rõ lên gương mặt.

Lão thấy vậy đôi mắt liền rực lên lửa du͙© vọиɠ, rớt rãi mà nói:

- Khà...khà...cũng đầy đủ đấy. Đến trả nợ thì trả cho hết gốc lẫn lãi.

Nói rồi lão liền lao tới đè cô xuống, giữ chặt lấy tay cô cố định trên đỉnh đầu, đầu gối quỳ trên ga trải giường kẹp lấy chân cô không cho phản kháng mà Tố Linh lúc này nước mắt giàn dụa nhìn ông cầu xin:

- Làm ơn...đừng làm vậy...buông tôi ra.

Lão không để ý đến lời cô nói liền vùi đầu vào 2 bầu ngực căng tròn mà hít hà.

Bỗng 1 thanh âm vang lên cắt ngang chuyện vui của ông:

- LÂM TỐ QUYÊN, CÔ THẬT PHÓNG ĐÃNG!

Lão nghe vậy không thèm quay mặt nhìn liền gắt lên:

- Đứa nào dám phá hỏng chuyện của ta?

Tố Linh lúc này nước mắt ngắn dài quay đầu nhìn sang lộ rõ vẻ kinh ngạc mà gọi tên:

- Hàn Cảnh Tuấn!

3 chữ "Hàn Cảnh Tuấn" đập vào tai khiến lão cũng sửng sốt mà quay đầu lại.

Hắn đứng đấy với sát khí muốn bóp chết tất cả làm lão run rẩy bất giác lại buông cô ra, nét mặt liền vội thay đổi mà nhìn hắn cười cợt nói:

- Hàn tổng, sao ngài lại đến đây?

Hắn nghe vậy tầm mắt liền nhìn đến lão 1 tia sắc bén, lạnh giọng nói:

- Hàn Cảnh Tuấn này từ khi nào muốn đến đây cũng phải báo cáo ngươi sao?

Lão lúc này liền vội vàng lồm cồm đứng dậy đi lại chỗ hắn ra vẻ biết điều:

- Hàn tổng sao lại nói vậy? Tôi nào dám có ý đó với ngài?

Hắn không để tai lời nói của lão, tầm mắt vẫn nhìn về phía nữ nhân trước mắt đang luống cuống mặc lại chiếc áo mà lãnh đạm nói:

- CÚT!

Lão nghe vậy có điều không hiểu rồi lại nhìn theo tầm mắt của hắn và hướng đến cô gắt lên:

- Hàn tổng nói mày cút, còn không mau đi?

Hắn lúc này mới rời tầm mắt đến lão, nhìn chằm chằm 1 hồi khiến lão cứng người rồi gằn lên:

- TAO NÓI MÀY CÚT!

Cả người lão toát đầy mỗ hôi, chân tay run rẩy không dám lên tiếng chỉ biết gật đầu lia lịa rồi vội vã đi ra ngoài.

Hắn bây giờ mới từng bước đi lại phía cô, mà Tố Linh thấy vậy cũng bất giác thụt lùi lại phía sau, lo sợ nói:

- Cảnh Tuấn...sao...sao anh lại ở đây?

- Sao? Bây giờ đến lượt cô cũng muốn quản tôi? Hay là lo sợ tôi đến đây phát hiện điều gì?

Tố Linh nghe vậy chân tay luống cuống phân bua:

- Không...không phải...Cảnh Tuấn... thật ra...tôi...tôi...

Hắn cứ giữ vẻ mặt sát khí ấy mà chậm rãi tiến lại làm cô run rẩy đến nỗi 1 câu cũng không thể nói thành lời. Bỗng chợt đôi giày da ấy đá phải chiếc túi ở trên sàn, số tiền còn chưa kịp lấy ra khi nãy giờ lại văng ra ngoài.

Hắn chợt dừng chân lại rồi nhíu mày nhìn xuống, trong lòng không hiểu sao lại trở nên khó chịu, thanh âm có phần khinh bỉ:

- Lâm Tố Quyên, cô thật là rẻ mạt.

- Cảnh Tuấn...không phải...mọi chuyện không phải như vậy...

1 lời cũng không để cho cô giải thích hắn liền tiến lại gần đưa tay ra bóp siết lấy cổ cô lại, sức mạnh đến nỗi nổi từng đường gân ghê rợn:

- Lâm Tố Quyên, để tôi nói cho cô biết, là đồ chơi của tôi thì cô nên biết an phận.

Bàn tay mỗi lúc 1 siết mạnh, Tố Linh gương mặt đã trở nên tái nhợt, bàn tay đưa lên bấu vào tay hắn, khó khắn nói:

- Cảnh Tuấn...buông...tôi...

Ai ngờ lời vừa dứt hắn liền buông cô ra nhưng 1 giây sau đó lại giáng mạnh xuống mặt cô 1 cái tát đau đớn:

- Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu đó mà gọi tên tôi.

Tố Linh kinh hãi đưa tay lên ôm lấy 1 bên má, đôi mắt đỏ ngàu đã trực trào nước.

Hắn thấy vậy lại càng tức giận hơn, đưa tay ra túm lấy cổ tay cô giật mạnh về phía mình rồi đay nghiến:

Thêm Bình Luận