Chương 4

Cư dân mạng: [Chị Diệp, chị cũng quá ga lăng rồi!]

[Xem nhiều ngày như vậy, tôi thật sự rất đau lòng. Tần Vũ không được, tôi được, chị à tôi có thể!]

[Chị vừa đẹp vừa ưu tú như vậy, vậy mà không tỉnh ngộ sau một khoảng thời gian mặt nóng dán mông lạnh như vậy à!]

[Chẳng lẽ đây chính là cảnh giới cao nhất của la liếʍ sao?]

[Cảm động trời đất, cuối cùng cảm động chính mình.]

Tần Vũ nghiến răng, vậy mà lại chủ động kéo tay tôi đi vào nhà ma: “Không có việc gì, không phải chỉ là đi từ đầu này tới đầu kia căn phòng thôi sao, chuyện nhỏ.”

Cư dân mạng: [Một định nghĩa phòng ma khác.]

[Từ đầu này đến đầu kia.]

[Ha ha ha ha ha.]

Kết quả, vừa mới vào được năm phút, đã vang lên tiếng thét chói tai và hình ảnh Tần Vũ điên cuồng chạy trốn.

Sự tương phản này, nói thật tôi hơi bối rối.

Tôi biết cậu ấy sợ, nhưng tôi không ngờ tới cậu ấy lại sợ như vậy.

Chiếc vòng chống lạc cho trẻ con trên cổ tay tôi bây giờ hệt như dây dắt chó. Con chó điên cuồng chạy trốn ở phía trước, còn tôi thì chật vật đuổi theo sau.

Cư dân mạng: [Đây là dắt chó hay là dắt người?]

[Chịu thật! Ha ha ha ha ha]

[Em trai này không được, sợ quỷ như sợ mắc bệnh Parkinson vậy... Chị à, nói thật, em có thể khiêng cả quỷ, so với em trai tốt hơn vạn lần, nhìn em đi chị à!]

[Lầu trên, tôi còn chiến đấu với cả khủng long và sói cơ ha ha ha ha.]

[....]

[Phía trước có cao năng]

[Có cao năng đột kích]

Một NPC giả quỷ đột nhiên xuất hiện, khoảng cách gần tới mức kề sát mặt với Tần Vũ.

Tần Vũ: “!”

Cư dân mạng tập trung xem: [Fuck! Mẹ nó, tôi sợ tới mức xém chút ném điện thoại đi!]

[Cách màn hình điện thoại mà còn dọa người như vậy, dọa sợ cả nhà tôi!]

Cư dân mạng đều nói đáng sợ, chứ đừng nói là Tần Vũ vốn đã sợ ma sợ quỷ: “A – cứu mạng! Mẹ ơi cứu con!” giọng cậu ấy vô cùng thê lương, tiếng nói nghẹn ngào.

Hai tay cậu ấy ôm đầu, cả người đều run rẩy. Tôi cẩn thận vươn tay, cậu ấy sợ tới mức run bần bật: “Đừng tới đây, đừng tới đây, cả đời tôi tích đức làm việc thiện, yêu nước, tận tâm, thân thiện, thích giúp đỡ người khác. Tôi đã giúp một bà già qua đường, còn đưa mẹ tôi ra quảng trường khiêu vũ, cho mèo hoang trong trường ăn, còn giúp bạn cùng phòng mua bữa sáng, còn dùng WC ở nhà ăn...”

“Tôi là người con của tổ quốc, nằm mơ cũng nghĩ về chuyện thống nhất đất nước, mang về đất nước những di sản văn hóa. Tôi tuân theo sự lãnh đạo của Đảng, trong lòng tôi có niềm tin yêu, có quần chúng nhân dân..."

“Tôi có khuôn mặt đẹp và có quan điểm sống tốt. Tôi có thể nhảy chút nhạc jazz, chơi trống, có thể hát mà không bị lạc nhịp.”

“Nghe tôi nói, cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà bốn mùa đều ấm áp...”

“Chúc tôi thật may mắn. May mắn mang tới niềm vui và tình yêu. May mắn đến, chúng ta đều may mắn. Có may mắn, chúng ta sẽ thịnh vượng và nổi tiếng khắp bốn bể...”