Chương 9

“Người không thích hợp trước sau gì cũng sẽ bị chia tách. Có lẽ, cô có thể nhìn xung quanh xem, nhất định có người thích hợp với cô hơn.”

Tần Vũ đứng dưới ánh đèn đường. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, phát hiện tối nay đôi mắt cậu ấy sáng rực một cách kì lạ.

Người không thích hợp sớm muộn gì cũng bị chia tách.

Đạo lý này tôi hiểu, nhưng lúc nhìn thấy đối phương, tôi vẫn không kiểm soát được.

Đầu Tần Vũ dần cúi thấp, che đi ánh đèn đường lóa mắt. Đôi mắt mê mang vì say rượu của tôi đột nhiên phát hiện có bóng dáng một người đàn ông mặc áo gió đen yên lặng đứng cách đó 5 mét.

Dù đã hai năm không gặp, nhưng thân hình anh, dáng vẻ anh tôi chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra. Trong một khắc đó, ký ức tôi chôn chặt trong lòng đột nhiên trào ra như thủy triều.

Đầu óc tôi nóng lên. Tôi không màng đến tất cả, chậm rãi đi qua, lại bị Tần Vũ giữ chặt tay kéo lại. Biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc: “Diệp Phương Dư, cô nghĩ kĩ đi.”

“Bây giờ tôi không nghĩ được gì.” Tôi thành thật nói, muốn tránh khỏi sự khống chế của cậu ấy, “Tôi chỉ muốn hỏi một đáp án.” Hỏi đáp án vì sao trước kia anh rời đi không tạm biệt.

Có lẽ do lúc trước tôi yêu đến điên cuồng, không tin được lúc tình yêu của chúng tôi mãnh liệt nhất, đối phương lại bỏ đi, đột nhiên nói không yêu nữa.

Vậy nên vào buổi tối yên tĩnh này, tôi muốn đi hỏi đáp án vốn nên biết từ hai năm trước.

Tôi đi đến trước mặt anh, có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.

Tôi cho rằng tôi sẽ chất vấn anh tới khàn giọng, sẽ nổi điên náo loạn, nhưng đều không có. Trong lúc nhất thời, tôi không nói nên lời. Hai năm qua hệt như chỉ một cái chớp mắt, hình ảnh chúng tôi cùng ở nhà xem phim điện ảnh lại xẹt qua trong đầu tôi.

Anh có vẻ không thay đổi nhiều, giống như chưa từng thay đổi gì. Tối nay cũng giống như những tối bình thường của hai năm trước, anh vội vàng tới đón tôi, cũng dịu dàng nhìn tôi hệt như bây giờ: “A Dư, anh tới đón em về nhà.”

Tôi hốt hoảng vươn tay.

Đầu ngón tay anh lạnh lẽo. Tôi hơi run rẩy, không thể tin được anh đã thật sự trở lại, đang ở trước mắt tôi.

Anh đưa tôi trở về ngôi nhà nhỏ ấm áp trước kia của chúng tôi.

Sau khi chia tay anh, tôi đã dọn khỏi nơi đó. Xa cách hai năm, cách bày biện bên trong vẫn không thay đổi chút gì.

“Trần Kỳ An?”

Anh ôm lấy tôi: “Ừm, anh ở đây.”

Tôi có chút khó tin. Trước kia rất nhiều lần tôi uống say, anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi lại tan biến.