Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trái Tim Tôi Cũng Như Trái Tim Em

Chương 1: Hôn lễ

"Phù..." Tô Ngộ chậm rãi dừng xe, tay cô đặt lên vô-lăng, thở ra một hơi dài. Sau đó, cô chỉnh lại quần áo rồi bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.

Cô đưa bàn tay trắng ngần của mình lên, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Đã 2 giờ 40 phút sáng. Tòa nhà trước mặt chìm trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm. Ánh mắt Tô Ngộ trầm xuống, bước chân tiến thẳng vào tòa nhà. Ở cửa là hệ thống nhận diện khuôn mặt, cô hoàn tất việc nhận diện và đi vào trong.

Đứng trong thang máy, Tô Ngộ biết có điều gì đó đang chờ cô. Hôm nay cô nhận được một tin tức khiến cô nghẹt thở - Đường Vũ Niệm sắp kết hôn. Cô không thể tin, muốn hỏi cho rõ ràng. Thật ra, cô cũng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng nếu có thể nhận được một lý do dối trá, cô vẫn có thể tiếp tục yêu nàng. Tô Ngộ tự biết mình thật nực cười, nhưng từ khoảnh khắc gặp Đường Vũ Niệm năm 16 tuổi, cô đã không thể thoát ra được.

Đứng trước cửa phòng, tay cô giơ lên rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại vài lần nhưng cuối cùng lại không còn đủ dũng khí để mở cửa. Đây là cửa khóa bằng mật mã, cô có thể trực tiếp vào, nực cười là mật mã ấy cô lén nhìn trộm được.

Cuối cùng, cô vẫn gõ cửa. Hành lang im ắng đến mức đáng sợ, có thể nghe rõ tiếng bước chân bên trong.

Cửa mở ra, Đường Vũ Niệm mở cửa xong liền quay vào trong, Tô Ngộ nhanh chóng theo sau và khép cửa lại.

Hôm nay Đường Vũ Niệm mặc một chiếc váy lụa đỏ, ngồi bên cửa sổ, tay lắc lư ly rượu vang, gương mặt thoáng hồng lên, trông như đang hơi say.

“Cô đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, dù nàng lúc nào cũng nói với tông giọng này, nhưng Tô Ngộ vẫn không khỏi đau lòng.

“Ngồi đi, uống chút không?” Đường Vũ Niệm không nhìn cô, vẫn chăm chú vào ly rượu của mình.

Tô Ngộ nhìn nàng, trong mắt cô, Đường Vũ Niệm giống như một đóa hồng rực rỡ đầy gai, xinh đẹp nhưng cũng mang theo thứ độc khiến người ta say đắm.

Tô Ngộ ngồi xuống đối diện, cầm ly rượu mà Đường Vũ Niệm đã rót sẵn, nhưng không uống.

“Cô sắp kết hôn sao?” Tô Ngộ không biết khi hỏi câu này, gương mặt cô hiện lên cảm xúc gì.

“Cô không biết sao? Nhà họ Tô không nhận được thông tin này à?” Đường Vũ Niệm vẫn vuốt ve ly rượu, từ đầu đến cuối không nhìn cô lấy một lần.

“Lý do? Cho tôi một lý do.” Tô Ngộ chăm chú nhìn nàng, như thể hy vọng từ gương mặt Đường Vũ Niệm sẽ lộ ra chút không cam lòng, dù chỉ là một chút thôi.

“Dựa vào đâu mà tôi phải cho cô biết?” Đường Vũ Niệm liếc nhìn cô một cái rồi lập tức quay đầu đi.

“Niệm Niệm, chúng ta đã bên nhau mười năm rồi, cô thậm chí còn chưa nói lời chia tay, đột nhiên lại muốn kết hôn. Tôi biết cô không thích tôi, nhưng tôi thực sự yêu cô. Cô có thể khiến tôi chết cũng phải hiểu rõ lý do không?” Ánh mắt Tô Ngộ vẫn không rời khỏi Đường Vũ Niệm.

“Vì tôi yêu anh ấy.” Đường Vũ Niệm không nhìn vào mắt cô, chỉ nhìn ra con đường tối đen bên ngoài, tự mình nói.

Ầm! Đầu Tô Ngộ như nổ tung. Câu nói ấy, cô đã chờ suốt mười năm, hôm nay cuối cùng đã được nghe, nhưng lại không dành cho cô.

“Cô nói thật sao?” Tô Ngộ biết đây là sự vùng vẫy cuối cùng của mình.

Đường Vũ Niệm không trả lời, chỉ nhìn cô, uống một ngụm rượu vang, đôi môi nhếch lên nụ cười nhẹ.

Tô Ngộ đứng dậy, toàn thân cô cứng đờ. Khi đứng lên, cô vô tình làm đổ ly rượu, rượu vang đổ lên chiếc áo sơ mi trắng của cô, tạo thành một vệt đỏ thẫm. Trong ánh sáng đỏ của căn phòng, vệt rượu càng trở nên chói mắt. Cô bước về phía cửa.

“Cô định đi đâu?” Đường Vũ Niệm không hiểu sao lại cất tiếng hỏi.

“Trở về nơi tôi nên về. Tạm biệt, Đường tiểu thư.” Tô Ngộ không quay đầu lại, chỉ trả lời một câu. Cô nghĩ rằng mười năm của mình đã kết thúc. Cô không nhớ rõ mình đã ra xe thế nào, cô nghĩ mình sẽ khóc, sẽ phát điên, nhưng lại không hề.

Tô Ngộ chợt nhận ra rằng, cô không thể nào khiến một người không yêu mình thay đổi, dù cô có cố gắng đến mức nào.

Cô cũng không biết mình đã về nhà bằng cách nào, hay đã nằm lên giường như thế nào, chỉ biết rằng mình không ngủ suốt đêm, tâm trí liên tục chiếu lại những ký ức qua bao năm.

“Chào cô, tôi là Tô Ngộ, còn cô?”

“À, chào cô, Đường tiểu thư.”

“Cô ở một mình sao? Tôi sẽ ở bên cô, được chứ?”

“Tôi thích cô, cô có thể ở bên tôi không?”

“Cô định vào đại học nào? Tôi sẽ đi theo cô.”

“Cô đừng buồn, tôi sẽ cho cô tất cả, bao gồm cả chính tôi, được không?”

“Đừng sợ, tôi ở đây mà.”

“Tôi biết cô không thích tôi, tôi có thể đợi.”

“Cô sắp kết hôn sao?” …………

Ký ức cuối cùng dừng lại ở câu nói, “Vì tôi yêu anh ấy.”

Cô không biết trời đã sáng từ lúc nào, và cũng chẳng rõ khi nào trời lại tối.

“Tiểu thư, tiểu thư, cô có ở trong đó không?” Bà Trần lo lắng gõ cửa, đã hai ngày Tô Ngộ không ra khỏi phòng, cơm cũng không ăn, trong phòng không có chút động tĩnh nào.

Tô Ngộ như bị đánh thức, ngơ ngác nhìn về phía cửa, sau đó bước đến và mở cửa.