Chương 22

Đầu tháng tư, trường Thịnh Dương chuẩn bị kỉ niệm 30 năm ngày thành lập trường, muốn quay một video về trường học.

Buổi chiều thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết thể dục, thời tiết rất đẹp, Mạnh Nịnh và Hồ Viện trốn dưới gốc cây đọc sách.

Bàn trên và vài nam sinh đang chơi bóng rổ đột nhiên chạy tới, “Chị Nịnh, lớp trưởng vừa chạy tới thông báo, lão Dương tiến cử chị làm người phát ngôn cho Thịnh Dương chúng ta.”

“Ha ha, lão Dương bây giờ thích chị Nịnh cực kì, tôi thấy thấy ấy chắc đã liệt kê tên của chị Nịnh vào danh sách học sinh thầy ấy đắc chí nhất rồi.”

Mạnh Nịnh buông sách xuống, mờ mịt, “Cái gì mà người phát ngôn?”

Bàn trên lấy điện thoại di động ra, mở trang web trường, đưa cho Mạnh Nịnh xem một tin tức ‘Chụp ảnh người phát ngôn nhân ngày kỉ niệm thành lập trường.’

Hồ Viện cũng quay sang nhìn, “Tớ cảm thấy, cậu và chị họ cậu có khả năng được chọn rất cao, nhưng cái này chọn theo phiếu bầu, khả năng cậu thắng tương đối cao.”

Bàn trên, “Ha ha, dù sao tôi cũng cảm thấy chị Nịnh sẽ thắng, trường mình nam sinh nhiều hơn, chắc chắn sẽ dùng nhan sắc để nói chuyện.”

Hồ Viện lấy điện thoại ra, quả nhiên trên diễn đàn cũng đang náo nhiệt nói về chuyện này.

“Bây giờ đã bắt đầu mở vote rồi đấy, mấy người các cậu cũng nên mở điện thoại mà vote thôi.” Hồ Viện nói.

Bàn trên vỗ đùi, “Các anh em, chúng ta mau vote thôi!!!”

Mạnh Nịnh cảm thấy có chút buồn cười, “Chỉ là quay phim chụp ảnh về ngày thành lập trường thôi mà, sao các cậu kích động vậy?”

Bàn trên nói ra lời nói thấm thía, “Chị Nịnh, đây không phải là chuyện cá nhân chị, đây là vinh dự của tập thể, chị không thấy lão Dương tích cực đề cử chị sao? Lớp chín chúng ta vẫn luôn bị lớp khác xem thường, bây giờ đã đến lúc rửa sạch nỗi nhục lúc trước! Phải nói cho người khác biết, vịt con xấu xí cũng có thể biến thành thiên nga!!!”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô chững chạc gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sai rồi.”

Không đợi cô lấy điện thoại ra tự vote cho mình, bàn trên bỗng nhìn về phía cổ tay cô.

Mạnh Nịnh theo ánh mắt cậu ta nhìn lắc tay của mình, “Sao vậy?”

Hồ Viện và mấy nam sinh khác cũng quay qua nhìn.

Mấy người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng đưa điện thoại cho Mạnh Nịnh.

Là giao diện của diễn đàn Thịnh Dương, một bài viết in đỏ tiêu đề, đằng sau còn có chữ ‘hot’.

Chủ đề: Mạnh Nịnh lớp chín từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng? Rõ ràng là chó ăn phân không thể thay đổi, còn ăn trộm vòng tay của chị họ.

Nội dung bài viết cụ thể là, từ lúc bố mẹ Hứa Nhiên nhận nuôi người em họ nghèo khổ ở nông thôn về nhà, Hứa Nhiên chăm sóc đứa em gái này rất nhiều, có gì cũng chia sẻ cho cô, nhưng vòng tay này là của người anh trai cô ta yêu nhất tặng, cô ta rất quý trọng, tâm tình khổ sở, trong lúc uống say vô tình nói ra với chủ bài viết.

Sau đó trọng điểm chính là, chủ nhân bài viết này thấy cổ tay Mạnh Nịnh đeo một chiếc vòng tương tự, sau khi nói với Hứa Nhiên, cô ta lo lắng cho mặt mũi của em họ nên không chịu đi đòi, vậy nên chủ bài viết không nhịn được, hôm nay mới đăng bài này lên.

P/s: vòng tay này là phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có hai cái, người bình thường dù có tiền cũng không mua được, cho nên trên mạng điều tra được, giá chiếc vòng cũng hơn 600 vạn.

Lầu 1: Quả nhiên chó không thể không ăn phân, nhà quê vĩnh viễn là nhà quê.

Lầu 2: 600 vạn không phải là ít, cả đời này không chừng Mạnh Nịnh không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Lầu 3: Lầu trên này, cậu cũng đánh giá quá thấp giá trị nhan sắc của cô ta rồi…

Lầu 4: Ngủ cùng mấy lão già nhiều tiền là biện pháp nhanh nhất.



Lầu 38: Các người đừng ăn nói độc ác như thế? Bây giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh Mạnh Nịnh ăn trộm vòng tay của Hứa Nhiên đâu.

Lầu 39: Có thể nhờ người kiểm tra, cảm ơn.

Lầu 40: Nếu là anh trai Hứa Nhiên đưa cho Mạnh Nịnh thì sao chứ?

Lầu 41: Anh trai Hứa Nhiên bị điên sao? Không tặng cho em gái ruột lại còn đi tặng cho người em họ hàng xa?



Mạnh Nịnh còn chưa đọc xong, bài viết đã bị người xóa đi, ngón tay cô hơi run rẩy một chút.

Cô cắn môi, đưa điện thoại cho bàn trên.

“Chị Nịnh, em tin chị, người này chỉ là phỏng đoán thôi? Hứa Nhiên chắc chắn cố tình vu oan cho chị phải không?”

“Còn nói cái gì mà đối xử với chị Nịnh rất tốt, đây là loại chị họ gì chứ?”

“Hứa Nhiên nhất định là ghen tị với chị Nịnh, dù sao một người em họ trước kia không bao giờ bằng mình, bây giờ đột nhiên lại trở nên xuất sắc như vậy, tâm lý chắc hẳn cũng bị đả kích.”

“Cậu có bệnh hay không mà đi nói chuyện giúp Hứa Nhiên, mẹ nó, cậu không thấy chị Nịnh của chúng ta bây giờ đang phải chịu oan ức sao? Mấy người trên diễn đàn đó nói tiếng người à?”

Mắt thấy các nam sinh đang cãi vã, Mạnh Nịnh tháo vòng tay xuống, “Không phải, đây là đồ thật.”

Thấy mọi người trợn mắt há mồm nhìn mình, cô cong môi cười, “Nói cho các cậu một bí mật, nhưng tạm thời đừng nói với ai khác.”

Bàn trên, “Bí mật gì mà thần thần bí bí như vậy?”

Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, “Tôi là em gái ruột của Hứa Nhiên.”

Sau khi nói xong, cô phát hiện mấy người trước mắt đã ngây ra, giống như là hóa đá.

Buổi tối, Mạnh Nịnh ở trong phòng làm bài tập, nghe thấy động tĩnh dưới nhà, biết là Hứa Nhiên trở về lập tức đi xuống.

Mạnh Nịnh bình tĩnh nhìn cô ta, “Em có việc muốn hỏi chị.”

Không đợi cô nói là chuyện gì, Hứa Nhiên không chút hoang mang mỉm cười, “Chuyện bài viết buổi chiều không liên quan gì tới chị, chị cũng không biết là ai đăng.”

“…”

Mạnh Nịnh cảm giác mình muốn tức giận, hít sâu một hơi, “Được, coi như chị không biết thì bây giờ có thể giúp em nói rõ không, vòng tay này của em không có quan hệ gì với chị.”

Hứa Nhiên quét mắt nhìn vòng tay trên cổ tay Mạnh Nịnh, trên mặt lóe lên thần sắc oán độc, “Chị bị mất một cái vòng tay, lại nhìn thấy một cái y hệt trên cổ tay em, suy đoán hợp lý, vì sao chị phải giúp em nói rõ?”

Mạnh Nịnh nói ra từng chữ, “Bởi vì tôi là em gái ruột của chị, lý do này đủ chưa?”

Hứa Nhiên không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, mắt mở to nhìn cô.

Vài giây sau, cô ta cười nhạo một tiếng, “Mạnh Nịnh, cô bây giờ đang uy hϊếp tôi sao? Cô cảm thấy bố sẽ đứng về phía cô hay tôi? Ông ấy không thừa nhận, lời nói này của cô nói ra, sẽ có mấy người tin cô chứ?”

Mạnh Nịnh nhếch môi, “Tôi không có ý uy hϊếp chị.”

Hứa Nhiên đột nhiên nhớ tới cái gì, cười cười, “Được thôi, vậy bây giờ cô cứ nói với cả Thịnh Dương rằng mình là nhị tiểu thư Hứa gia đi, ban đầu bị một người giúp việc thấp hèn tráo đổi, mà người kia còn chính là mẹ Khương Diễm, sau đó bạn bè sẽ đối xử với Khương Diễm thế nào, tôi thật sự rất mong chờ.”

Mạnh Nịnh im lặng vài giây, hỏi, “Chị chỉ vì việc đại diện phát ngôn kỉ niệm ngày thành lập trường sao? Nếu là vậy, tôi rút khỏi, chị có thể giải thích chứ?”

Hứa Nhiên lạnh nhạt cười, “Tôi nói cho cô biết, Hứa Nịnh, vòng tay này là thứ cô không nên có, không xứng đáng, biết chưa?”

“Nếu chị đã gọi tôi là Hứa Nịnh, vậy thì có thể chứng minh trong tiềm thích của chị là tôi xứng đáng.”

Mạnh Nịnh không muốn tiếp tục ở lại đây với người ngày, xoay người ra khỏi nhà.

Bởi vì Mạnh Nịnh và Hứa Nhiên cãi nhau, Trương Văn Dư và người làm khác sớm đã trốn đi hết, cho nên bây giờ cũng không ai ngăn cản cô.

Thiếu nữ mặc váy bông trắng, thân hình mỏng manh, mái tóc đen nhánh tui bay chậm rãi đi trên con đường xuống núi.

Cô chỉ muốn đi hóng gió một chút, hít thở không khí để tâm tình có thể bình tĩnh trở lại, nghĩ ra cách giải quyết.

Vừa mới quay đầu lại, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xe máy, cô chưa kịp quay lại nhìn, xe máy màu đen đã dừng trước mặt cô.

Đôi chân dài của thiếu niên trên xe chống trên mặt đất, dứt khoát xuống xe, đến trước mặt cô, tháo mũ bảo hiểm xuống, “Là tôi.”

Mái tóc đen của cậu vì vừa tháo mũ nên có chút rồi loạn, khuôn mắt tuấn tú, làn mi cong cong, bóng dáng cao to in xuống mặt đường.

“Tôi đã nhận ra lâu rồi.”

Mạnh Nịnh cong môi, đôi mắt xinh đẹp như chứa đựng bầu trời sao đêm, phát sáng lấp lánh.

Đôi mắt đen nhánh của Khương Diễm có chút ý cười, nâng tay đội mũ bảo hiểm cho cô, cúi đầu cái quai, sau đó lại cởϊ áσ khoác mặc lên người cô, “Mặc vào, mang cậu đi hóng mát.”

Mạnh Nịnh trừng mắt, sau đó cũng mặc áo vào theo lời cậu, cười tủm tỉm, “Được.”

Khương Diễm thản nhiên nghĩ, sao có thể dễ dàng lừa gạt như vậy chứ, dễ dàng đi theo cậu như vậy.

Xe motor màu đen giống như báo săn mạnh mẽ lướt nhanh trên đường núi, gió đêm đọng lại trên người thiếu niên chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đơn giản, làm rồi loạn sợi tóc của cậu.

Cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô ngồi trên xem motor, vừa tò mò vừa sợ hãi.

Toàn thân cô dán chặt trên tấm lưng rộng lớn của thiếu niên, cánh tay mềm mại vô thức ôm chặt lấy eo cậu, áo sơ mi trên người cậu thật sự quá mỏng manh, cô giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cơ thể cậu, cùng với ngón tay lành lạnh của cô khác biệt rõ ràng.

Gió gào thét bên tai, tâm tình không tốt của cô cũng dần biến mất.

Nội tâm Khương Diễm vẫn luôn khát vọng được cô thân cận, bây giờ rốt cuộc đã được đền đáp, thế nhưng, cậu lại phát hiện, loại thân cận này đối với cậu mà nói giống như một loại tra tấn – tra tấn ngọt ngào.

Khương Diễm nheo mắt, đồng tử giống như bóng đêm, ánh đèn chạy nhanh qua mắt cậu, thân thể cậu ngày càng căng thẳng.

Chờ vào đến nội thành, tốc độ xe mới dần chậm lại, Mạnh Nịnh cũng không sợ như ban đầu, cánh tay cô dần buông lỏng, cả người cũng ngồi thẳng lại, đổi từ ôm thành nắm góc áo Khương Diễm.

Kết quả, một giây sau, có thể là hết đèn đỏ nên xe lại tăng tốc, so với vừa rồi đi đường núi còn nhanh hơn.

Mạnh Nịnh giật mình, cô không ngừng ôm chặt eo Khương Diễm, còn nghĩ trước khi dừng xe cũng sẽ không buông cậu ra nữa.