Chương 27: Doanh Chính/ Không não và không vui (24)

Doanh Chính nheo mắt lại, nhìn người đứng ra khỏi hàng, “Binh bộ thượng thư Sài Đồng Phủ……”

Sài Đồng Phủ cung kính xưng là, rồi nói, "Minh Tông hoàng đế lập pháp thiết lập Nội vệ, đều có ý nghĩa sâu xa, từ khi Trang Tông hoàng đế cải cách quan lại đến nay, quốc gia yên ổn, cục diện chính trị lành mạnh, nhưng mà trải qua trăm năm thì lại sinh ra tệ đoan, quan lại dư thừa thiếu tính thống nhất, có khi còn phát sinh án tham ô làm rối loạn kỷ cương, bên trong triều đình lại xuất hiện sâu mọt……”

Doanh Chính nghe hắn nói xong, không tỏ ý kiến.

Ngay sau đó, có người đứng ra lên tiếng ủng hộ Sài Đồng Phủ, trong khi đó Doanh Chính vẫn không nói gì.

Các triều thần không biết chân tướng chẳng dám nhúng tay chuyện này, thủ lĩnh Nội vệ biết rõ tình hình thực tế thì dọn ra Minh Tông hoàng đế, nói năng khẩn thiết phản đối việc xóa bỏ Nội vệ.

Mấy tể phụ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chẳng dám tùy tiện xen vào, tình thế vậy mà đình trệ trong một thời gian ngắn.

Vương Việt kinh ngạc trong giây lát khi thấy Binh bộ thượng thư Sài Đồng Phủ ra mặt, nhưng rốt cuộc hắn không phải kẻ ngu xuẩn, liền nhanh chóng ngầm hiểu được vài phần chân tướng, bắt gặp vài tên trọng thần trước trước sau sau đứng ra phản đối, mà thiên tử mãi vẫn chưa tỏ thái độ gì, lập tức nhớ tới lời nói của thiên tử trong ngày yết kiến gặp riêng đó.

Cho dù tất cả mọi người đều chống đối trẫm, ái khanh cũng sẽ ủng hộ trẫm, đúng không?

Lúc này không lên, thì chờ tới khi nào?

Tất cả mọi người đều phản đối, chỉ có hắn là duy trì!

Thời cơ tăng độ thiện cảm đến rồi!

Vương Việt nghĩ đến đây, lập tức đứng ra, nói năng khí phách, “Thái Tông hoàng đế từng nói, quân thần tin tưởng nhau là nền tảng quốc gia……”

Lời nói tuôn ra dào dạt, trau chuốt hoa mĩ.

Sài Đồng Phủ đợi mãi cho đến khi không ai lên tiếng ở trong triều đình, đang suy nghĩ sau khi hạ triều sẽ tự đi gặp tân đế thì nên ôm đùi và liếʍ (nịnh nọt) như thế nào, tự nhiên lại xuất hiện chuyện này.

Hắn bực mình, lập tức dỗi lại, “Thánh nhân bất pháp cổ, bất tu kim!”*

Vương Việt, “Sài thượng thư nói sai rồi, phải biết rằng cách làm của tổ tiên đều có đạo lý riêng……”

Sài Đồng Phủ, “Ý của lệnh quân là việc Minh Tông hoàng đế thành lập Nội vệ là sai sao?"

Vương Việt ăn miếng trả miếng, “Chẳng lẽ Sài thượng thư cảm thấy Thái Tông hoàng đế nói không đúng?”

Sài Đồng Phủ và Vương Việt giằng co mấy hồi, ánh lửa văng tung tóe, bốc khói ngùn ngụt.

Mấy người thủ lĩnh Nội vệ còn lại thấy tình huống không ổn, cũng nhanh chóng gia nhập trận tranh chấp, đây là việc lớn liên quan tới sống chết, sao có khả năng nhận thua?

Vương Việt lấy một địch năm, song khả năng có hạn, khi thấy vẻ mặt của mấy người phía đối diện càng hung dữ, thậm chí trong mắt lộ ra sự hung ác, đằng đằng sát khí, có vài lần hắn nghĩ tới việc chịu thua, nhưng mà nhớ lại lời nói của tân đế, thì đều cố gắng kiên trì đến cùng.

Cho đến khi Doanh Chính lên tiếng gọi, “Vương lệnh quân.”

Tinh thần Vương Việt rung lên, “Thần ở!”

Doanh Chính, “Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, những lời mà nhóm Sài thượng thư nói, có phải cũng có lý không?"

Vương Việt nghe tân đế nói, vẫn kiên trì, “Đều là những lời ngụy biện, bệ hạ chớ bị lừa gạt.”

Nhóm người Sài Đồng Phủ vô cùng tức giận, “Ta và ngươi ngày xưa không có oán, gần đây cũng không thù, tại sao ——”

Vương Việt khịt mũi lạnh lùng, kiên trì nói, “Đứng trước việc lớn quốc gia không có ân oán cá nhân!”

Doanh Chính nhẹ nhàng thở dài, “Vương lệnh quân.”

Vương Việt, “Thần ở.”

Doanh Chính, “Tại sao ái khanh lại ngoan cố như vậy.”

Vương Việt, “Là…… Hả???”

Doanh Chính, “Phải biết cùng tắc biến, biến tắc thông*, ngươi như vậy là quá bảo thủ rồi, ngược lại không tốt.”

Vương Việt, “?????”

****Đây là một câu thành ngữ bên Trung có nghĩa là, không nên bảo thủ làm theo cổ đại, cũng không nên an lòng với hiện tại.

Đây là một câu trong Chu Dịch nghĩa là, khi sự vật phát triển đến tận cùng thì tất nhiên phải biến hóa, sau khi biến hóa thì thông suốt ổn định.