Chương 38: Doanh Chính/ Không não và không vui (35)

Lúc người trong viện của Phùng lão phu nhân đi truyền tin, cả nhà Tứ phòng đang ăn cơm.

Phùng Tứ gia mới nghe lão phu nhân kêu Tứ phu nhân đi qua hầu bệnh, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Hôm nay Phùng Tứ phu nhân nói chuyện không nể nang gì với trưởng tẩu, vì thế đã có sự chuẩn bị trước, đầu tiên sai tỳ nữ bế hai đứa bé vào trong phòng, sau đó bình tĩnh lấy khăn ướt lau tay.

Nàng hỏi mụ già truyền lời, “Lão phu nhân bị bệnh?”

Mụ già xụ mặt, nói, "Lão phu nhân đã có tuổi, đột nhiên ốm đau, Đại phu nhân quản lý gia đình nên không có thời gian rảnh rỗi, lão phu nhân nói, chỉ có thể làm phiền Tứ phu nhân.”

Lại thúc giục Phùng Tứ phu nhân, “Ngài phải mau chóng tới, để lão phu nhân không cần đợi lâu.”

Phùng Tứ phu nhân hỏi bà ta, “Lão phu nhân thật sự bị bệnh, hay là giả vờ bị bệnh?”

Mụ già nọ tỏ ra không vui, “Tứ phu nhân, ngài nói vậy là có ý gì?”

Phùng Tứ phu nhân chậm rãi nói, “Nếu như lão phu nhân thật sự bị bệnh, thân là con cái phải tận tâm, nhanh chóng chạy đi báo tin gọi các huynh đệ thúc bá trong phủ cùng nhau trở về, chuyện gấp thế nào cũng chẳng quan trọng bằng chữ hiếu đúng không? Vả lại……"

Nàng nhìn về phía Phùng Tứ gia, “Đại tỷ nhà chúng ta là Thái Hậu, đương kim thiên tử cũng nên gọi lão phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu (bà ngoại), vả lại bệ hạ luôn luôn hiếu thuận Thái Hậu nương nương, ngày nào cũng đến thăm hỏi, bây giờ thân mình lão phu nhân không khoẻ, chưa biết chừng bệ hạ sẽ bày tỏ lòng hiếu thảo bằng cách đích thân mang theo thái y xuất cung đến xem bệnh đâu!"

Phùng Tứ gia lập tức hùa theo, “Đúng là như vậy.”

Sắc mặt mụ già nọ rõ ràng có sự thay đổi.

Với tư cách là người trong viện của lão phu nhân, bà ta biết rất rõ lão phu nhân có bị bệnh hay không.

Phùng Tứ phu nhân đã sớm biết rằng sẽ như vậy, liếc mắt nhìn bà ta một cái, cười lạnh nói, “Nếu bệnh của lão phu nhân là giả thì ——”

Mụ già nọ không kiềm chế được kêu lên, “Tứ phu nhân.”

Phùng Tứ phu nhân vậy mà không để ý bà ta, chỉ hỏi trượng phu, “Chức quan hiện giờ của phu quân là mấy phẩm?”

Phùng Tứ gia ngẩn người ra, sau đó nói, “Tòng tứ phẩm.”

Phùng Tứ phu nhân lại hỏi. “Làm việc ở bộ phận nào vậy?”

Phùng Tứ gia đã hiểu thê tử muốn làm gì, lập tức cười khổ sờ chòm râu dưới cằm, “Bộ phận râu ria không quan trọng.”

Phùng Tứ phu nhân tiếp tục hỏi, “Có thể vào trong Tam Tỉnh trở thành Tể tướng không?”

Phùng Tứ gia thở dài một tiếng, buồn bã nói, “Không có khả năng đâu!”

Phùng Tứ phu nhân đột nhiên đập bàn một cái, chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, bát đĩa trên bàn đều rung vài lần, "Đại tỷ nhà chúng ta chính là Thái Hậu trong cung, cao quý cỡ nào? Đại ca cũng là Thượng thư bộc xạ, Tể tướng đương triều! Một sợi tóc đều to hơn cái eo bự của phu quân! Người ta là Hình diêu bạch từ* chính cống còn không sợ, phu quân chỉ là cái bình mẻ thì sợ cái gì?!”

"Thật muốn mất mặt, thì mọi người phải cùng nhau mất mặt! Ta chẳng qua sẽ đi đánh trống Văn Cổ*, kêu bá tánh khắp Trường An đến xem và phân xử chuyện của Phùng gia! Chúng ta sợ mất mặt, người khác sẽ không sợ sao? Mấy cái chân trần thối hoắc còn quan tâm việc người ta đi giày, sao không dùng nướ© ŧıểυ coi lại chính mình, chúng ta cũng có tư cách ư?!"

Mụ già nọ nghe vậy đã kinh hoảng tới mức đứng không nổi, luôn mồm nói, "Phu nhân bớt giận, bớt giận! Có câu nói chuyện xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, đều là người một nhà, đâu cần làm ầm ĩ như vậy?"

Phùng Tứ phu nhân giễu cợt, "Ồ, ngươi cũng biết chuyện xấu sao?!”

Sau đó thay đổi sắc mặt, nói năng nghiêm nghị, “Nếu thật sự muốn lầm ầm ĩ, vậy thì chúng ta cũng dứt khoát làm lớn chuyện lên! Ta không sợ mất mặt, chỉ mong những người còn lại ở trong phủ cũng không sợ! Ta có tay có chân, lúc gả tới thì nhà mẹ đẻ cũng tặng cho một phần của hồi môn, rời đi Phùng gia sẽ chết đói ư? Nếu không được thì kêu phu quân từ cái chức quan râu ria nọ, đi tới thư viện nào đó để dạy học thôi!"

"Ta khuyên ngươi thử đi hỏi Đại lão gia, coi hắn có còn nhớ tứ thư ngũ kinh hay không? Ở trên triều đình có rất nhiều nghiên cứu, khi nào rảnh rỗi không có việc gì thử lật xem mấy cuốn sách cũ đi, lỡ như có ngày gà bay trứng vỡ*, sẽ giúp ích được đó! Phu quân đi dạy học trước hắn, có khả năng trở thành viện trưởng, đến lúc đó nhớ lại tình nghĩa huynh đệ, còn có thể giúp đỡ một chút!"

Mụ già nọ chỉ cười mỉa, nhưng không dám nói thêm gì, cứ đứng ngơ ngác, lấy tay xoắn ống tay áo, không biết phải làm gì cho đúng.

Phùng Tứ phu nhân thấy thế, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi bà ta, “Ôi trời, chỉ lo nói nên đã quên hỏi ngươi, lão phu nhân bà ấy còn bệnh sao?”

Mụ già cắt ngang, “Tốt, tốt! Thân thể lão phu nhân khoẻ mạnh, không có ốm đau!”

Phùng Tứ phu nhân hừ lạnh một tiếng.

Phùng Tứ gia dùng khăn tay lau mồ hôi trên đầu, khen ngợi không ngừng, “Phu nhân quả nhiên là Hoa Đà tái thế!”

**** Hình diêu bạch từ: tên gọi chung của đồ sứ màu trắng được sản xuất ở lò nung Hình diêu.

Trống Văn Cổ: ngày xưa khi bị oan thì đi đánh trống này cho vua và triều đình biết.

Gà bay trứng vỡ: ám chỉ sự thất bại, mất mát.

Hoa Đà: tên một vị thần y nổi tiếng.