Chương 9: Doanh Chính/ Không não và không vui (6)

Nhưng sau khi trở về nhà mình, Phùng Tứ phu nhân vẫn thấy bất an trong lòng nên âm thầm gọi thị nữ tâm phúc lại đây, "Nếu chọn Lan Nhược tiến cung thì Đại phòng Châu Nương ắt đã có hôn ước trước, nếu không truyền ra bên ngoài sẽ làm người ta cảm thấy Phùng gia coi khinh hoàng gia, không muốn gả đích nữ? Ngươi âm thầm hỏi thăm xem Châu Nương hứa hôn với nhà nào."

Thị nữ tâm phúc đã rõ, sau hồi lâu trở về nói, “Đính ước với Tả Giam Môn là vị trưởng tử của Thường gia phủ tướng quân."

Buổi tối trượng phu trở về, Phùng Tứ phu nhân liền hỏi hắn, “Tả Giam Môn là chức vụ gì?”

Phùng Tứ gia có chút ngạc nhiên liếc nhìn thê tử, “Tả Giam Môn là chức quan đi gác cổng thành, tại sao phu nhân hỏi chuyện này?”

Phùng Tứ phu nhân thấp giọng kể lại mọi chuyện cho trượng phu, “Phu quân cho rằng trong chuyện này có vấn đề không?”

Phùng Tứ gia là người làm quan, suy nghĩ xa hơn thê tử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy chỗ nào có vấn đề, đành khuyên thê tử nói, “Thôi đừng nghi thần nghi quỷ, có lẽ Thái Hậu nương nương muốn cho lòng an ổn thôi.”

Âm thanh của hắn càng hạ thấp, “Tiên đế không lưu lại con nối dõi, nương nương cũng không con, tân đế đã lên ngôi, nương nương mặc dù muốn gây chuyện thì có thể nhấc lên sóng gió gì? Tuyển Lan Nhược tiến cung có lẽ là muốn xếp người vào trong hậu cung của hoàng đế, nếu Lan Nhược có tương lai, lúc tuổi già bà ta cũng có người bầu bạn giải buồn.”

Phùng Tứ phu nhân khịt mũi, đáy lòng dâng lên oán khí cuồn cuộn, “Bánh ngon như thế, sao nương nương lại không cho cháu gái ruột ăn? Châu Nương nếu tiến cung sẽ thành Hoàng Hậu, cần gì khiến Lan Nhược chịu khổ!”

Khi nói ra lời này, Phùng Tứ gia khó chịu hơn bất cứ ai.

Tuy đều là chí thân cốt nhục nhưng Đại phòng, Tam phòng, Lục phòng và Thái Hậu trong cung đều là một mẹ sinh ra, còn hắn chỉ là đệ đệ cùng cha khác mẹ, nếu nói có thể lướt qua ba nhà kia thì hắn nhất định không tin.

Hắn chỉ có thể cười khổ nói, “Có thể bởi vì tân đế còn trẻ lại từ tông thất quá kế nên không thân cận với nương nương, nếu trực tiếp an bài thê thất sẽ chọc tân đế không vui và ảnh hưởng tình cảm mẫu tử, Lan Nhược tiến cung thành Chiêu nghi, tiến có thể công, lui cũng có thể thủ.”

Sau khi nói xong lời cuối cũng khó nén nỗi buồn.

Nói cho cùng, chẳng qua là dùng nữ nhi của hắn làm con cờ để thử lòng dạ tân đế thôi.

Nghe vậy Phùng Tứ phu nhân cũng chỉ có thể lạc quan nghĩ, “Lan Nhược lại vô dụng nhưng cũng là nữ nhi Phùng gia, có Thái Hậu nương nương ở nàng sẽ không gặp tổn thương gì, chỉ mong rằng mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp như lão phu nhân nói.”

Phùng Tứ gia im lặng thở dài.

Ngày thứ hai Phùng Tứ phu nhân liền bắt đầu cho nữ nhi học bù khẩn cấp, trong cung Hoàng Thái Hậu cũng phái nữ quan tiến đến dạy dỗ.