Chương 3: Phu quân

Dù sao cũng cách một thế hệ, Lão Quốc Công cũng không thể tự tiện quyết

định việc này, trái lại ông còn nhớ gọi người đánh tiếng cho nhi tử và

con dâu biết, để xem ý kiến của bọn họ thế nào.

Lúc Đổng Thị nghe thấy tin tức này bà suýt nữa đã nhảy dựng lên từ trên

giường xuống, ngay cả hình tượng dịu dàng từ trước đến giờ cũng chẳng

quan tâm, bà chỉ vào trượng phu nói: “Chàng đừng đứng ngây ngốc ở đây

nữa, nhanh đi khuyên nhủ phụ thân đi! Đây là nữ nhi duy nhất của chàng,

nếu thật sự tên là Ngụy Miêu, đợi nó lớn lên, chắc chắn nó sẽ hận chàng

cả đời!”

Trước đó Đổng Thị đã sinh hai nhi tử, bây giờ bà mới có được một nữ nhi, bà yêu thương còn không hết, chỉ biết nghĩ cho nó thứ tốt nhất, sao có

thể trơ mắt nhìn tiểu nữ nhi khởi đầu bất lợi, vừa mới sinh ra đã nhận

cái tên như vậy?

Bây giờ thì không có vấn đề gì, nhưng mà Đổng Thị hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, lúc đứa bé lớn lên sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo.

Chỉ cần bà còn tỉnh táo, bà sẽ không để cho nữ nhi của mình có cái tên như vậy đâu!

Lúc Đổng Thị nói lời này, Thanh Li đang nằm ở trên người bà, cũng may

nàng không thể nói chuyện, chứ nếu không nàng nhất định sẽ bật dậy đồng ý với Đổng Thị.

Ngụy Miêu, Ngụy Miêu, Uy Miêu, Uy Miêu, nghe giống như tên của một vị

thần linh, quả thực có thể làm cho người ta có lòng tin với cuộc sống!

Tuy nghĩ như thế, nhưng tận đáy lòng Thanh Li vẫn cảm thấy may mắn - -

may mà Lão Quốc Công mơ gặp Bồ Tát đưa mình vào, nếu như ông mơ mình

biến thành một con mèo chạy vào, chẳng phải mình chính là mèo thành tinh sao?

Thực ra, không chỉ có Đổng Thị và Thanh Li, ngay cả phụ thân Thanh Li

cũng không thể yêu thích cái tên này, ông phải đến trước mặt Lão Quốc

Công đeo bám dai dẳng rất lâu, mới có thể bỏ đi được ý nghĩ này của ông

cụ.

Nhưng mà với quy tắc trao đổi, nhũ danh của Thanh Li phải là Diệu Diệu mới được.

Lão Quốc Công nói, meo meo, Diệu Diệu, nghe thật êm tai.

Bởi vì có tên Ngụy Miêu làm tiền đề, nên khi Đổng Thị và trượng phu vừa

nghe thấy cái tên này, hai người đều cảm thấy cái tên Diệu Diệu quả thực đạt tới một cảnh giới tươi mới thoát tục, với lại cái tên này chỉ là

nhũ danh, thế là hai người không cần nghĩ ngợi mà đồng ý luôn.

Vì vậy, nhũ danh của Thanh Li cứ như vậy mà được định ra.

Diệu Diệu, meo meo, cẩn thận nghĩ lại thì cũng rất dễ thương đấy…

Có lẽ nàng thật sự có duyên với mèo, tính tình Thanh Li không được coi

là mềm yếu, nhưng mà cũng không được coi là kiên cường, có thể nói là

trộn lẫn giữa hai yếu tố đó lại với nhau.

Trước khi xuyên không, nàng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, bởi vì

phụ mẫu phải lo chuyện buôn bán nên từ rất nhỏ nàng đã phải tự chăm sóc

mình, mọi chuyện không cần người khác quan tâm, tự mình có thể xử lý mọi chuyện đâu ra đó rõ ràng, kiếp này đến đây, trải qua sự dạy bảo của

Đổng Thị, nhận thức của nàng lại nâng cao thêm một bước.

Thánh chỉ đã ban, không thể cứu vãn được nữa.

Ít nhất, nàng hoàn toàn không hề có quyền cứu vãn.

Đã như vậy, nàng nên nhanh chóng chuẩn bị tất cả, xử lý mọi chuyện thật tốt trước đã.

Ý chỉ phong hậu đã ban, sắp đến ngày lễ nạp thải* và nạp chinh*, sau đó

là đến nghi thức đại hôn, hiện giờ đang là tháng tư, cho dù có chậm đến

đâu thì ngày đại hôn cũng sẽ không vượt qua năm nay.

Tám tháng, đủ để Lễ Bộ và Thượng Cung Cục chuẩn bị xong toàn bộ quy tắc lễ nghi.

Có điều, nàng nhanh chóng không có thời gian để suy nghĩ những thứ này nữa.

Trong cung phái tới bốn vị nữ quan, bây giờ đã đứng trước mặt nàng rồi, đồng thời còn hành lễ vấn an nàng.

Đây cũng là thông lệ cũ, trước khi hoàng hậu và thái tử phi xuất giá,

trong cung đều phái nữ quan đến để dạy bảo lễ nghi trong cung, cộng với

rất nhiều quy tắc khác nữa.

Nữ quan đứng đầu họ Lục, trên dưới bốn mươi tuổi, y phục hợp với quy

tắc, lời nói và cử chỉ rất đúng mực, quả thực nghiêm chỉnh giống như

dùng thước đo, khiến Thanh cũng chịu không nổi mà bắt đầu ngồi ngay ngắn lại.

Nếu đã đến đây dạy bảo mọi chuyện cho hoàng hậu, chắc hẳn trình độ quy

tắc của các vị nữ quan này là tốt nhất, Thanh Li không dám đắc tội,

nhưng nàng cũng không muốn bỗng dưng hạ mình, không thể tôn kính các bà

quá nhưng cũng không thể coi thường, nàng bèn sai đám người Ngọc Trúc

đi chuẩn bị chỗ ở cho mấy người này, dàn xếp ổn thỏa xong mới bắt đầu an bài mọi việc.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc sâu, nhưng chỉ mới gặp một lát, nói mấy câu sơ lượcthì trong lòng nàng đã hiểu rõ - - mấy vị này, không phải là người

đơn giản.

Nhìn theo mấy người kia rời đi, Thanh Li mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước nàng nói nàng không hề lo lắng là vì muốn Đổng Thị yên tâm, chứ thật lòng mà nói nàng cảm thấy rất bất an.

Cho tới bây giờ, cuối cùng nàng có thể thoải mái hơn mấy phần.

Mặc kệ nói như thế nào, mấy vị nữ quan hoàng đế chọn rất đáng tin, đối

xử với nàng rất kính cẩn, ít nhất qua chuyện này có thể thấy, hoàng đế

cũng có để ý đến mình một chút.

Cuối cùng thì nàng cũng có ấn tượng tốt đối với vị phu quân chưa từng gặp mặt kia.

Ngày hôm sau, sau khi Thanh Li thức dậy thì nàng sai người đi mời mấy vị nữ quan kia đến - - nếu sớm muộn gì cũng phải học, không bằng học sớm

một chút.

Ngoài dự liệu của nàng là Lục nữ quan không dạy gì về quy tắc cả, bà chỉ mời Vương nữ quan đứng sau lưng tới bắt mạch cho nàng mà thôi, một lát

sau, Vương nữ quan mới cung kính hỏi nàng: “Mỗi lần đến tín kỳ, có phải

tiểu thư thường cảm thấy lạnh bụng, cộng thêm đau đớn âm ỉ không?”

Thanh Li hơi ngẩn ra, hai gò má ửng đỏ, nhưng nàng vẫn gật đầu.

Vương nữ quan và Lục nữ quan liếc nhìn nhau, sau đó Vương nữ quan cúi

đầu viết đơn thuốc: “Sức khỏe của tiểu thư không có gì đáng lo ngại, có

điều thân thể thuộc tính hàn, mấy ngày tiếp theo người nên điều dưỡng

thật tốt, phối hợp phương thuốc làm ấm cơ thể này thì sẽ không có gì

đáng lo nữa.”

Chữ viết của bà rất thanh tú đoan trang, làm việc cũng rất cẩn thận, bà

biết hiện giờ chắc chắn Thanh Li chưa tin tưởng mình, cho nên bà đưa

phương thuốc cho nha hoàn Oanh Ca của Thanh Li, nhân tiện nhắc nàng đi

kiểm tra cho chắc chắn.

Lục nữ quan đứng hầu ở bên cạnh, ánh mắt vừa ấm áp vừa dịu dàng, khiến

cho Thanh Li sinh ra một chút cảm giác như đang tắm gió xuân, “Tiểu thư

không cần phải lo lắng, chúng nô tỳ đến đây hoàn toàn là để giúp đỡ

người chứ không có tâm tư khác, tính tình của bệ hạ rất ôn hòa, ngài ấy

không phải là người quá khắc khe trong chuyện phép tắc, trong cung cũng

không có nữ quyến, tuy có mấy vị thái phi nhưng có thể né tránh được,

chuyện quan trọng nhất - - vẫn là chuyện con nối dòng của bệ hạ.”

Vẫn chưa xuất giá đã bắt đầu nghĩ tới con nối dòng, dù da mặt Thanh Li không tính là mỏng cũng chịu không nổi khẽ ho một tiếng.

Lục nữ quan không thèm để ý, bà tiếp tục cười nói: “Tiểu thư vốn xuất

thân từ công phủ. Ngụy Quốc Công phu nhân cũng xuất thân từ danh môn,

quy tắc lễ nghĩa chắc chắn không tệ, bọn nô tỳ khôngdám múa rìu qua mắt

thợ nữa, những ngày này chỉ cố gắng chăm sóc sức khỏe cho tiểu thư mà

thôi.”

Bà nói rất khách sáo, bất luận là thật hay giả thì Thanh Li đều biết ơn: “Lục nữ quan nói như vậy sao được, vốn là ta làm phiền các người mà.”

Sau khi Đổng Thị biết thì bà đã hiểu tất cả, bà dạy bảo Thanh Li: “Trong cung không có chủ vị, các bà ấy cũng như lục bình không rễ, chưa từng

xuất giá, không cần biết nương gia như thế nào, sắp tới khi con làm chủ

lục cung, các bà ấy phải dựa vào con, tìm một người che chở, đây cũng là lẽ thường con không cần cảm thấy kỳ lạ.”

Thanh Li yên lòng.

Đổng Thị lại nói: “Mấy hôm nữa, Anh Quốc Công phu nhân mở tiệc, bà ấy

đặc biệt gửi thϊếp mời cho con, nếu Diệu Diệu có rảnh thì đi một chuyến

nhé.”

Mấy ngày nay Thanh Li làm gì có chuyện bận rộn, chuyện quan trọng nhất

chính là uống vài chén thuốc mới lạ, trong lòng nàng biết đây là cơ hội

mà Đổng Thị muốn mình rèn luyện nên nàng vui vẻ đồng ý, “Con biết rồi ạ, nương cứ yên tâm.”

Đến hôm đó, quả nhiên lúc dẫn người đi đến Anh Quốc Công phủ, bốn vị nữ quan cũng đi theo.

Thánh chỉ phong hậu đã ban, hoàng đế còn đặc biệt phái nữ quan đến Ngụy

Quốc Công phủ, người trong thành Kim Lăng đều hiểu rõ, sao mọi người lại nhìn không ra hoàng đế coi trọng vị tiểu hoàng hậu này được chứ? Không

nói đến tương lai nàng thay đổi như thế nào, bây giờ phải kính trọng mới được.

Anh Quốc Công phu nhân là người thông minh nhanh nhẹn, khi Thanh Li vừa

đến bà liền dẫn nữ quyến trong phủ ra chào đón, mặc dù vẫn chưa đến ngày đại hôn, nhưng danh phận đã định, theo lẽ thường Thanh Li có thể hưởng

thụ đãi ngộ của vị trí hoàng hậu rồi.

Mặt nàng không biến sắc sai Ngọc Trúc đỡ Anh Quốc Công phu nhân dậy,

“Phu nhân khách sáo rồi, ta vốn là vãn bối, thật sự không nên phiền

người ra đón.”

Anh Quốc Công phu nhân thầm khen trong lòng - - thắng không kiêu bại

không nản, sau khi toại nguyện cũng không tùy tiện, đây mới là quý nữ

gia giáo, chả trách có thể được làm hoàng hậu.

Thanh Li cho bà thể diện, gọi một tiếng trưởng bối, đây là nàng biết lễ

nghĩa, nếu như bà tùy tiện đồng ý thì thật không biết điều.

Thoải mái làm trưởng bối của hoàng hậu, có phải tiếp theo sẽ mơ tưởng

nắm được một đầu của hoàng đế hay không? Thật sự là không phải phép!

Anh Quốc Công phu nhân thuận theo Ngọc Trúc nâng dậy, bà lại cười nói: “Vốn nên là như vậy, Ngụy tiểu thư khách sáo rồi.”

Thanh Li sớm biết sẽ như thế, từ khi thánh chỉ phong hậu hạ xuống, nhất

định sẽ có rất nhiều người thay đổi thái độ với nàng, không chỉ có Anh

Quốc Công phu nhân, những người khác còn hơn như vậy nữa.

Đột nhiên nàng cảm thấy hơi chán nản nên cười tự giễu: “Mấy ngày nay

tinh thần ta không thoải mái lắm, mọi người cứ vào phòng trước đi, ta sợ quấy nhiễu nhã hứng của mọi người, chi bằng ta đi đến hoa viên dạo một

lát, hít thở không khí rồi đến sau.”

Nàng đã mở miệng, Anh Quốc Công phu nhân nào dám từ chối, đừng nói là đi dạo trong viện, muốn hủy đi cũng được nữa là.

Sau khi luôn miệng đồng ý, Anh Quốc Công phu nhân tự mình dẫn nàng đến

đó, sau đó bà còn sai hạ nhân canh giữ hoa viên, miễn cho có ai đó không có mắt đến đó mạo phạm nàng, gây họa cho Anh Quốc Công phủ.

Có lẽ bởi vì nữ quyến trong Anh Quốc Công phủ rất nhiều, hoa viên nội

viện cũng đặc biệt tinh xảo, núi đá xây thành hòn non bộ, nước được dẫn

ngoài sông vào, phối hợp với đủ loại hoa muôn màu muôn sắc ở khắp mọi

nơi, quả nhiên là ngày xuân ấm áp vui vẻ, tươi đẹp khó cưỡng.

Thanh Li chỉ đi vòng quanh tiểu viện một lát mà nàng đã cảm thấy tâm

trạng tốt lên không ít, lúc vừa muốn quay trở vào thì nhìn thấy một

chiếc xích đu.

Chắc là chuẩn bị cho các vị tiểu thư ở quý phủ, xích đu không lớn nhưng

hoa văn chạm trổ vô cùng tinh tế, thậm chí hai sợ dây thừng còn được

quấn lụa đính hoa, đúng là rất hợp ý các cô nương.

Ánh mắt Thanh Li sáng lên, nàng vô thức muốn đi qua, có điều chưa đi

được mấy bước nàng chợt nhớ tới mấy vị nữ quan đang đi bên cạnh.

Nàng biết nếu bây giờ mình ngồi xích đu giống như trước đây thì hơi thất lễ, nhưng trong lòng nàng vẫn ngứa ngáy, muốn có người ngăn cản mới có

thể cam tâm, nghĩ như vậy nàng đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lục nữ

quan.

Dĩ nhiên là Lục nữ quan không đồng ý, chân mày bà hơi nhíu lại, nhưng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến bà lại gật đầu.

Thanh Li không muốn biết bà suy nghĩ cái gì, thấy bà cho phép, nàng lập

tức đi đến đó, Ngọc Trúc thay nàng nhấc làn váy rồi sau đó nàng nhẹ

nhàng ngồi lên.

Kiếp trước nàng rất thích chơi xích đu, đến nơi này, có một thời gian

Kim Lăng cũng rất lưu hành chơi xích đu, nhưng mà không lâu sau, có tiểu thư nhà nào đó không cẩn thận té bị thương rồi bị hủy dung, Đổng Thị sợ hết hồn, vội vàng bảo người hủy đi toàn bộ xích đu trong phủ, bà không

dám cho Thanh Li chơi trò này nữa.

Mặc dù Thanh Li tự nhận bản lĩnh mình không tệ, nhưng nàng không dám đối mặt với ánh mắt lo lắng của Đổng Thị nên không có nhắc lại chuyện xích

đu nữa, hiện giờ nhìn thấy xích đu ở Anh Quốc Công phủ, nàng rất vui vẻ.

Khách quan mà nói, Oanh Ca cẩn thận hơn Ngọc Trúc nên Thanh Li sai Oanh

Ca đẩy nhẹ phía sau, nàng thì thản nhiên ngồi ở bên trên mượn lực càng

bay càng cao.

Bên cạnh xích đu là mấy bụi bạch dương, gió xuân xua tan giá lạnh của

mùa đông, bụi bạch dương đâm chồi nhú ra từng phiến lá xanh biếc che

khuất quang cảnh sau lưng, Thanh Li đung đưa càng ngày càng cao, nàng

nhìn thấy một mảnh hải đường đỏ tươi phía trước - - chắc hẳn là trồng vì cái xích đu này, để cho người ngồi lên có thể thưởng thức cảnh đẹp.

Trong lòng Thanh Li cảm thán tâm tư của Anh Quốc Công phủ rất tinh tế, mặt khác nàng cũng rất tán thưởng Oanh Ca.

Oanh Ca sử dụng sức rất vừa phải, có thể nói nàng ấy đẩy không quá cao

khiến người ta sợ hãi, tần suất đều đặn vô cùng lợi hại, Thanh Li lên

tiếng khen: “Oanh Ca, thực sự không nhìn ra muội có bản lĩnh như vậy,

sau khi hồi phủ ta sẽ thưởng cho muội xứng đáng.”

Bỗng hơi dừng lại một chút, Thanh Li cảm thấy dường như có điều gì đó không được đúng lắm.

Oanh Ca chỉ là một tiểu cô nương, vai không thể gánh tay không thể xách, sao sức lực lại mạnh như vậy, còn liên tục kéo dài, đẩy đã lâu như vậy

rồi mà?

Đột nhiên trong lòng Thanh Li sợ hãi, theo bản năng nàng muốn xoay người lại nhìn, có điều dù sao cũng đang ở trên xích đu, phạm vi hoạt động

không nhiều nên nàng không dám dùng sức, không biết có phải là nhìn ra

được tâm tư của nàng hay không, lúc xích đu đung đưa lại lần nữa thì

nàng nghe thấy có tiếng cười nhẹ bên tai, “- - Sao lại ngốc như vậy,

ngay cả phu quân của mình mà nàng cũng không nhận ra à?”

Giọng nói trầm ấm mạnh mẽ, thật sự là một nam nhân không thể nghi ngờ.

Thanh Li quét mắt nhìn mấy vị nữ quan đang im lặng đứng hầu bên cạnh,

ngoài mặt nàng có vẻ bình tĩnh, trong lòng loạn như cỏ mọc lan tràn khó

có thể nói nên lời từ lâu rồi.

Có mấy vị nữ quan ở chỗ đây, cộng thêm Anh Quốc Công phu nhân đã sớm đề

phòng, làm gì có chuyện nam nhân ở bên ngoài đi vào được, còn công khai đến gần mình như vậy, làm chuyện thân mật như vậy.

Người có năng lực và dám làm như thế, trong thiên hạ này đại khái chỉ có một người.

Hoàng đế Đại Tần, nam nhân sắp trở thành trượng phu của mình.

Nháy mắt, ý nghĩ này vừa mới hiện lên, tim Thanh Li đập nhanh như trống trận, không cách nào dừng lại được.

Nàng chưa từng gặp hoàng đế.

Tạo hóa trêu ngươi, mặc dù đã có hôn ước, nhưng cho tới bây giờ, ngay cả khuôn mặt của trượng phu mình như thế nào nàng cũng không biết.

Nàng đã từng nghĩ tới hoàn cảnh lúc hai người gặp mặt, có thể là tại đại điện vàng son rực rỡ, có thể là trong tông miếu hoàng tộc nguy nga

tráng lệ, cũng có thể là trước cổng chính Tần cung trăm năm trang

nghiêm, tuy nhiên nàng chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp nhau tại một hoa viên và bắt đầu từ một cái xích đu.

Nàng đưa lưng về phía hắn, ở giữa ngăn cách bởi một tầng ánh nắng tháng tư, hoàn toàn không hay biết gì cả.

Mà hắn lại nhìn thấy nàng, tuy không rõ vẻ mặt nhưng lại nhẹ nhàng cười

một tiếng: “- - Sao nàng lại ngốc như vậy, ngay cả phu quân của mình mà

nàng cũng không nhận ra à?”