Chương 15

chưa beta

Chiếc xe hơi của Ngô Thừa Hiên từ từ hạ cửa sổ xuống, nửa thân mình vươn ra ngoài cửa xe, đại vẫy tay gọi Hoắc Tiểu Lang, dường như sợ cô không nhìn thấy.

"Hi! Tiểu lang, đi học sao?"

Hoắc Tiểu Lang nhìn thấy bằng hữu còn rất vui vẻ, không chờ trả lời, Chu Mộ Trạch bỏ trái cây đã rửa vào cặp sách Hoắc Tiểu Lang, giọng nói bình thản lại lạnh băng, "Tôi đưa em đi."

Hoắc Tiểu Lang quay đầu lại nhìn Chu Mộ Trạch, người sau biểu tình rõ ràng là " Từ chối tôi gϊếŧ chết em ".

Hoắc Tiểu Lang chỉ phải tiếc nuối với Ngô Thừa Hiên nói: "Tôi, tôi có người đưa rồi."

Ngô Thừa Hiên cười rộ lên, lùi người về chỗ ngồi, "Vậy được rồi, chốc lát gặp lại."

Chu Mộ Trạch nhíu mày.

Cái này "Chốc lát gặp lại" nghe có chút chói tai.

"Người này là ai?"Lúc đi vào gara, Chu Mộ Trạch không vui vẻ hỏi.

"Là bạn học của tôi." Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, Chu Mộ Trạch một bàn tay cầm cặp sách Hoắc Tiểu Lang, một tay khác cầm chìa khóa xe, Hoắc Tiểu Lang đi theo phía sau Chu Mộ Trạch, tung tăng nhảy nhót.

Chu Mộ Trạch nhớ tới ngày đó Hoắc Tiểu Lang cũng nhắc tới bạn học nam với anh, không nói chuyện.

Dọc theo đường đi, Hoắc Tiểu Lang đều cảm giác được người bên cạnh mình tỏa ra không khí lạnh băng

Nhìn lén Chu Mộ Trạch vài lần, anh vẫn như cũ bình thản bộ dang "Tiên sinh", nhưng Hoắc Tiểu Lang có thể cảm giác được, Chu Mộ Trạch không mấy vui vẻ.

Nhưng cái lý do không mấy vui vẻ, Hoắc Tiểu Lang suy nghĩ nửa ngày cũng không ra.

Nếu là công việc, không liên quan đến cô. Hoắc Tiểu Lang tưởng tượng, cảm thấy cái gì cũng đều có thể nói, vì thế hứng thú bừng bừng ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.

Tới trường học, cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Ngô Thừa Hiên.

Ngô Thừa Hiên ăn mặc đồng phục lỏng lẻo, cặp sách chỉ đeo một cái dây lưng, nhìn thấy Hoắc Tiểu Lang xuống xe tiến lại chào hỏi cô.

"Chào buổi sáng, Ngô Thừa Hiên." Hoắc Tiểu Lang cùng Ngô Thừa Hiên nói xong, đeo cặp sách lên lưng, khom lưng nhìn vào trong xe Chu Mộ Trạch tạm biệt, "Tôi đi đây"

Chu Mộ Trạch cũng chưa quay đầu lại, một chân đạp ga phóng đi.

Hoắc Tiểu Lang: "......"

Tiết một là tiết của chủ nhiệm lớp Hứa Yến, Hoắc Tiểu Lang ngủ suốt một tiết, Hứa Yến giảng nửa chữ Hoắc Tiểu Lang cũng nghe không hiểu.

Lúc ra chơi, Hoắc Tiểu Lang đã có thể lấy lại tinh thần.

"Có ai muốn mua đồ ăn không? Tôi muốn đi siêu, siêu thị." Hoắc Tiểu Lang đứng ở giữa lối đi nói nhỏ, xung quanh một vòng người nghe được, sôi nổi nhấc tay, "Tôi tôi tôi."

Hoắc Tiểu Lang chuẩn bị tốt đưa tay ra, "Từng người từng người nói, đừng có gấp."

Hoắc Tiểu Lang trước kia thường xuyên bị bọn trẻ trong tiểu khu"Đuổi gϊếŧ", kẻ mạnh người yếu, chiến thuật duy nhất của Hoắc Tiểu Lang chính là chạy, đừng nhìn Hoắc Tiểu Lang người nhỏ gầy, lúc chạy giống như chiếc máy.

Từ phòng học đến siêu thị nhỏ, Hoắc Tiểu Lang chỉ dùng không đến ba phút.

Mua đồ ăn nhất nhất lấy lòng, Hoắc Tiểu Lang chạy như bay trở về, phân phát xong lúc sau còn thừa hai phút đi học, Hoắc Tiểu Lang đi WC, nghỉ ngơi trong chốc lát.

Hoắc Tiểu Lang trở lại chỗ ngồi, lấy ra cuốn sổ nhỏ mới ghivừa rồi ra tính một chút.

"Trần Cảnh Vân bánh mì, giá gốc bảy đồng, thu tám đồng."

"Lưu Tử Nghiên giăm bông, giá gốc 3 đồng, thu 3 đồng rưỡi."

"......"

Hoắc Tiểu Lang đem tất cả cộng lại, rất tốt, một chuyến này kiếm lời mười mấy đồng.

Ở trường học này học sinh không cao thì quý, có người căn bản không biết mấy thứ này giá bao nhiêu,hơn nữa đại bộ phận đều là mua một ít, cuối cùng Hoắc Tiểu Lang đem giá đều liệt kê ra, đem số tiền dư còn lại cho bọn họ, bọn họ còn cảm thấy Hoắc Tiểu Lang rất minh bạch và trong sáng.

Nhưng Hoắc Tiểu Lang cũng không sợ, chạy xa như vậy, chạy chân phí luôn là phải có.

Tính xong lúc sau Hoắc Tiểu Lang thấy số tiền trong tay đã đúng, trùng với số tiền vừa tính. Lúc này mới thấy vui rạo rực lấy sách giáo khoa của tiết tiếp theo ra.

Với thu nhập này, Hoắc Tiểu Lang đem cuộc sống ở trường hoàn toàn đảo ngược.

Trong giờ dùng để ngủ tích góp thể lực,lúc tan học mới có thể tỉnh táo làm việc.

Cứ như vậy, Hoắc Tiểu Lang đi học còn rất có động lực.

Chu Mộ Trạch tự nhiên cũng cảm nhận được Hoắc Tiểu Lang có chút thay đổi, trước kia gọi cô rời giường đều phải Chu Mộ Trạch lên gọi rất nhiều lần mới được, nhưng gần đây, Hoắc Tiểu Lang mỗi ngày đều dậy sớm hơn trước một chút, cơm nước xong lại thúc giục Chu Mộ Trạch đi nhanh, bằng không sẽ đến muộn.

Cô nghĩ thừa dịp đến sớm tự học trước vậy chốc lát lại đi mua một đợt.

Rất nhanh, thi giữa kì đã đến.

Hoắc Tiểu Lang đầu óc rối tinh rối mù,cô chủ nhiệm đã bắt đầu viết điểm lên bảng, toán học cơ hồ một chút không nhúc nhích, tiếng Anh cô càng không bàn đến.

Hoắc Tiểu Lang trong tay cầm phiếu điểm, ngồi ở trên giường rối rắm đã lâu.

Hứa Yến nói làm gia đình ký tên lên phiếu điểm, sau đó viết lời suy nghĩ của mình, Hoắc Tiểu Lang căn bản không nghĩ đến đem thứ này đưa Chu Mộ Trạch xem, nhưng Hứa Yến khi tan học cố ý bắt ép Hoắc Tiểu Lang, hôm nay Hoắc Tiểu Lang phải đem tự ký chữ kí đến.

Chu Mộ Trạch không có lưu WeChat của Hứa Yến, ngay cả số di động đều là Trương Mạnh Nham, cho nên Hứa Yến mới đối với Hoắc Tiểu Lang đưa ra yêu cầu này.

Chu Mộ Trạch rất nhanh đã về, Hoắc Tiểu Lang nơm nớp lo sợ.

Mấy ngày nay Chu Mộ Trạch có chút vội, đều là dì Hồng ở nhà nấu cơm.

Chu Mộ Trạch đã trở lại, thay xong quần áo,theo thói quen đến trước cửa Hoắc Tiểu Lang, "Xuống lầu ăn cơm."

Hoắc Tiểu Lang cả kinh, "A? A!"

Chu Mộ Trạch bị âm thanh có chút buồn cười, "A cái gì, nhanh lên xuống dưới."

Hoắc Tiểu Lang năm bước vừa quay đầu lại đi xuống lầu, Chu Mộ Trạch đặt lên túi đồ ăn vặt

"Công ty con chủ tịch đưa," Chu Mộ Trạch đemtúi đồ ăn ném lên ngườiHoắc Tiểu Lang bên người, "Em nếm thử đi."

Hoắc Tiểu Lang mở ra xem, tất cả đều là kẹo màu sắc rực rỡ, đóng gói mặt trên tất cả đều bằng tiếng Anh.

Đôi Hoắc Tiểu Lang đều sáng, "Oa."

Chu Mộ Trạch nhìn phản ứng Hoắc Tiểu Lang, cười cười, cầm túi kẹo kia cầm lấy tới cất một bên, "Ăn cơm trước."

Hoắc Tiểu Lang bị bệnh lúc trước, Chu Mộ Trạch hỏi qua Hoắc Tiểu Lang, thích ăn gì nhất.

Hoắc Tiểu Lang không chút nghĩ ngợi trả lời, kẹo.

Chu Mộ Trạch hỏi vì cái gì, Hoắc Tiểu Lang nói đại khái là khi còn nhỏ ăn quá ít, trưởng thành muốn bổ sung lại đi.

Cho nên lần này công ty con chủ tịch đi công tác Thụy Sĩ, lúc thử tính hỏi Chu Mộ Trạch thích vẫn là rượu vẫn là đồ cổ, tác phẩm nghệ thuật, Chu Mộ Trạch trả lời là, mang chút kẹo trở về đi.

Hiện tại xem Hoắc Tiểu Lang còn rất thích, Chu Mộ Trạch cũng an tâm rồi.

Hoắc Tiểu Lang nghĩ lại không phải chuyện này, đầu óc cô đều bị tờ phiếu điểm che kín, ngay cả gắp đồ ăn cũng không để tâm.

Liên tục ăn năm trái ớt cay,lúc sau Hoắc Tiểu Lang rốt cuộc chịu không nổi.

Dì Hồng chạy nhanh đưa cốc nước cho Hoắc Tiểu Lang, Hoắc Tiểu Lang duỗi đầu lưỡi hà hơi, cay khiến nước mắt đều chảy ra.

"Ăn cơm không ngon?" Chu Mộ Trạch bắt đầu tức giận, nước mắt Hoắc Tiểu Lang lợi hại hơn.

Hoắc Tiểu Lang lại ho khan, đánh hắt xì, Chu Mộ Trạch nhìn không được, đem chiếc đũa "Bang"đập lên bàn.

Hoắc Tiểu Lang cho rằng Chu Mộ Trạch tiếp theo nháy mắt sẽ vươn bàn tay tới đánh cô, nhưng anh cũng không có.

"Lần sau nấu cơm có thể không cho ớt cay."

Hoắc Tiểu Lang phản ứng nửa ngày mới hiểu được lời này là nói với dì Hồng.

"Không đúng không đúng," Hoắc Tiểu Lang hổn hển nói, "Là tôi, tôi thất thần."

Ánh mắt Chu Mộ Trạch đảo qua, Hoắc Tiểu Lang giật mình, không dám nói tiếp nữa.

Vị cay rốt cuộc đỡ, Hoắc Tiểu Lang vì khônglàm tổn thương đến người vô tội, quyết định nói thật, "Chú, chú Chu, tôi có việc ——" Hoắc Tiểu Lang tròng mắt quay tròn, nịnh nọt ngồi vào bên cạnh Chu Mộ Trạch, "Chú muốn nghe không?"

Mới vừa rồi việc kia đã làm kiên nhẫn Chu Mộ Trạch toàn bộ hao hết, vừa muốn tức giận dạy dỗ cô, một bàn tay nhỏ đột nhiên leo lên cánh tay anh.

Trong nhà thường khá nóng, Chu Mộ Trạch có thói quen sắn tay áo mình lên, lộ ra cánh tay trắng lạnh lẽo.

Lúc này bàn tay kia đặt lên cánh tay anh, nóng hầm hập,còn khiến anh có chút hoảng hốt.

"Chú đừng nóng giận......" Hoắc Tiểu Lang nói nhỏ nhỏ, Chu Mộ Trạch quay đầu lại nhìn cô.

Hoắc Tiểu Lang mới vừa ăn xong ớt cay, trong mắt sáng lấp lánh nước, vốn dĩ đôi mắ Hoắc Tiểu Langcự kỳ đẹp, lúc này sự ôn nhu mà ánh đèn phía dưới chiếu lên càng lung linh, chiếc mũi nhỏ hồng hồng, môi cũng đỏ đỏ sưng sưng, nhìn qua rất đáng yêu.

Hoắc Tiểu Lang mặc áo ngủ, một bộ áo ngủ thiết kế cực tốt, trước ngực một vòng nơ con bướm điểm xuyết, lộ ra chiếc cô trơn bóng xinh đẹp, làn da Hoắc Tiểu Lang rất trắng,trắng như sứ,hoàn mỹ không tì vết.

Chu Mộ Trạch yết hầu giật giật, "Em muốn nói gì?"

Hoắc Tiểu Lang nheo lại đôi mắt, cười lên, cô vươn một ngón tay, "Chú nếu đáp ứng tôi một điều, tôi sẽ nói cho chú."

Chu Mộ Trạch thở dài, quay đầu, trấn định ăn cơm, "Nói đi chuyện gì."

Hoắc Tiểu Lang chơi xấu: "Vậy chú đáp ứng tôi sao?"

Chu Mộ Trạch: "Em nói hay không."

Hoắc Tiểu Lang: "Được được được, chú thắng, chú thắng."

Chờ Chu Mộ Trạch cơm nước xong, Hoắc Tiểu Lang thần bí đem Chu Mộ Trạch kéo đến thư phòng, thừa dịp trong phòng bếp dì Hồng không hướng đến bên này xem, Hoắc Tiểu Lang đóng cửa lại, đưa phiếu điểm ra trước mặt anh.

"Cho chú xem cái này, chú đừng đánh tôi."

Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, Chu Mộ Trạch quen thuộc nhất chính là bộ dạng ủy khuất này.

Chu Mộ Trạch hừ một tiếng: "Làm ra vẻ."

Hoắc Tiểu Lang mếu máo,ánh mắt Chu Mộ Trạch dừng lại trên phiếu điểm, nhìn xuống một list dài rồi mới thấy tên Hoắc Tiểu Lang.

Mưa gió sắp tới, Hoắc Tiểu Lang đã chuẩn bị tốt tâm lý anh dũng hy sinh.

Chúc cả nhà nghỉ lễ vui vẻ, love you!