Chương 45: Âm hồn không tan

Trên mặt Cố Thắng chậm rãi lộ ra b·iểu t·ình khủng bố: “Chính là, có một ngày, bọn họ lại tìm tới nữa……”

……

……

……

“Cố Thắng, mẹ ngươi tới tìm ngươi.” một người đồng nghiệp gọi vọng về hướng anh.

Trong nháy mắt đó, toàn thân Cố Thắng không thể ức chế được mà run rẩy liên tục, nhớ lại cơn ác mộng kia.

Đặc biệt là thời điểm anh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bà lão chống quải trượng run run rẩy rẩy bước đến.

Khuôn mặt quen thuộc kia, lộ ra một nụ cười: “Con trai.”

Lúc ấy, Cố Thắng cơ hồ muốn xụi lơ trên mặt đất.

Nhưng sau đó, nhất cử nhất động của mẹ Cố đều có vẻ như người rất bình thường.

“Mẹ……” Anh do do dự dự nói, “Cha con đâu?”

“Ở trong thôn a, làm sao vậy?” Mẹ Cố đi theo anh trở lại ký túc xá.

Bà oán giận nói: “Ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, ra ngoài làm công cũng không biết gửi tin trở về, bắt ta phải ra ngoài tìm ngươi.”

Thoạt nhìn, bà cũng như bao bà lão bình thường khác.

Cố Thắng run rẩy vịn tay bà, cơ thể cũng có nhiệt độ như người sống, thậm chí còn có mạch đập.

Chuyện này khiến Cố Thắng hoài nghi, có phải là bản thân đã xuất hiện ảo giác hay không.

Cái gọi là ác mộng kia, có phải chỉ là phán đoán chủ quan của anh?

Thẳng đến khi đêm muộn, anh đang chìm vào giấc ngủ.

“Con trai ……” Anh nghe thấy tiếng gọi của mẹ Cố.

Cố nén cảm giác giật giật của mí mắt, trước sau anh đều không mở mắt.

“Con trai, ngươi vì cái gì phải đi?” âm thanh sâu kín từ trên đầu giường truyền đến.

“Vì cái gì phải rời khỏi chúng ta?"

Thanh âm kia dần dần trở nên u ám:" Ngươi hẳn nên ở bên cạnh chúng ta!"

Lúc này, Cố Thắng mới xác nhận rõ ràng, sự kiện kia đã từng phát sinh, tất cả đều chân thật, chính anh đã trải qua.

Mà bây giờ, con quỷ kia cũng đã tìm thấy anh.

Dự cảm xấu tràn lan trong lòng, cảm giác tử vong quẩn quanh người, anh điên cuồng chuyển động tròng mắt, muốn giúp cho bản thân tỉnh lại.

Đây là quỷ áp giường.

Anh dùng hết toàn lực, chỉ có thể phí công chuyển động tròng mắt.

Tới khi một trận đau nhức kéo đến, làm anh đột nhiên bừng tỉnh.

Cố Thắng chớp chớp mắt, thấy khuôn mặt dữ tợn kia, nửa là cha, nửa là mẹ.

Anh nhìn thấy bàn tay đối phương mọc ra móng tay sắc nhọn, mổ ra bụng anh, đưa bàn tay vào, muốn moi ra nội tạng bên trong.

Cố Thắng tát bay cái tay kia, gắt gao che lại miệng v·ết th·ương, chạy nhanh ra ngoài.

Mỗi một bước chạy đều mang đến đau nhức, anh vừa chạy vừa la to.

Nhưng ký túc xá tràn đầy công nhân, lại im ắng đến lạ thường.

Ánh đèn trên cầu thang tắt ngấm, cửa phòng đều đóng chặt.

Trong bóng đêm, chỉ còn tiếng bước chân hoảng loạn của anh, hoảng sợ kêu gọi……

Phía sau, dần dần truyền đến tiếng bước chân.

Tốc độ đối phương ngày càng chậm, thành công giúp anh chạy ra khỏi ký túc xá công nhân, chạy ra đường lớn.

Có lẽ là mệnh anh chưa tuyệt, đưa tay cản thành công một chiếc xe taxi.

Tài xế thấy tình trạng của anh như vậy nên trực tiếp chở thẳng vào bệnh viện.

Nhưng Cố Thắng, căn bản là không dám thả lỏng.

Băng bó tốt miệng v·ết th·ương, anh nhanh chóng tỉnh táo lại từ thuốc mê, đặt mua vé máy bay gần nhất, trước muốn rời khỏi nơi đây.

Mười mấy năm kế tiếp, anh trằn trọc đi khắp mọi nơi.

Có đôi khi, vài năm nó đều không tìm thấy anh.

Nhưng có khi, mới mấy tháng mà đối phương đã xuất hiện bên người anh.

Sau thảm án tại quán cà phê kia, Cố Thắng rơi vào tuyệt vọng.

Giãy giụa vô lực nên anh quyết định t·ự s·át.

Cố Thắng quyết ý không để cha mẹ ăn mình, để bản thân trở thành một con quái vật.

Cũng không muốn, luôn luôn chạy trốn rồi lại liên lụy tới những người khác.

Nhưng anh may mắn.

Lúc chuẩn bị nhảy sông t·ự s·át, lại có người đi ngang qua cứu giúp.

Đối phương không giải quyết được lệ quỷ kia, sau khi nghe anh kể lại tiền căn hậu quả, cũng không muốn nhận sự tình khó giải quyết này.

Nhưng ông lại chỉ ra một con đường cho Cố Thắng. Có thể giúp anh trốn thoát khỏi lệ quỷ.

Lại giúp anh tính một quẻ, quẻ kia báo lại, kiếp nạn thôn Cố gia sẽ có người giúp anh giải quyết.

Chung quy, Cố Thắng vẫn muốn sống, mong mỏi tìm chút hy vọng cho tương lai.

Chẳng sợ, dù anh có sống như một kẻ lưu lạc, hàng ngày chỉ có thể nhặt rác để sống. Thì Cố Thắng vẫn luôn chờ đợi, đợi một ngày nào đó, sẽ có người đứng ra giải quyết kiếp nạn này, giúp anh đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, giúp mọi người trong Cố gia thôn được an giấc ngàn thu.

……

…...

……

Cố Thắng nhìn Vu Đát, mắt chứa lệ nóng: “Ta chờ được rồi, ta thật sự chờ được rồi!”

Anh bò xuống giường, quỳ trên mặt đất, hướng cô dập đầu: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, cứu cứu mọi người trong thôn!”

Vu Đát đỡ lấy anh, thần sắc khó xử: “Ngươi trước đừng kích động, chuyện này…… Ta khả năng không có năng lực giải quyết.”

Cố Thắng ngây ngẩn cả người.

“Cao nhân trong miệng người đàn ông kia, người có thể giải quyết kiếp nạn Cố gia thôn gặp phải, hẳn là không phải ta.” Vu Đát nói.

Theo lời Cố Thắng nói, 20 năm trước, toàn bộ cố gia thôn phát sinh dị biến, người chết rất nhiều, như vậy khẳng định, lệ quỷ chỉ có nhiều hơn mà thôi.

20 năm qua đi, thực lực của lệ quỷ tại Cố gia thôn, chỉ sợ còn muốn mạnh hơn so với Thiệu Hiền Thục ở đoàn phim lúc trước.

Vậy cô làm sao có thể địch nổi.

Cuối cùng, Vu Đát chỉ để lại cho Cố Thắng một số tiền, nói cho anh biết, anh có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, liền rời đi.

……

……

……

Hiện tại, thời tiết càng thêm nóng, Vụ Thất ở sau núi tìm được một địa phương có chút râm mát, đem chính mình chôn xuống, trở về nguyên hình.

Từng lớp sương mù tản ra xung quanh, lại có Vu Đát giúp cậu tạo ra một lớp thủ thuật che mắt. Sau núi vốn đã ít người lui tới, càng thêm không ai chú ý, khắp núi đồi đã mọc ra vô số dây leo kết thành mảng. Có đôi lúc, Vu Đát cũng sẽ lại đây vui chơi.

Sau đó, Cố Thắng có tìm cô vài lần, anh đã cắt tóc, đã đổi bộ quần áo mới, thoạt nhìn thoải mái hơn rất nhiều.

Qua mấy lần Vu Đát nhẹ nhàng cự tuyệt, Cố Thắng cũng không dây dưa nữa, mua một ít trái cây với sữa bò tặng cô, sẵn tiện nói anh muốn đi nơi khác tìm việc.

Hôm anh đi, Vu Đát đưa tới bến xe buýt, chúc anh thuận buồm xuôi gió.

Trong lòng cô cũng có chút phiền muộn, Trịnh Tuyết uể oải, tránh trong vòng tay không ra.

Một mình cô rảnh rỗi không có việc làm, liền đến sau núi tìm Vụ Thất.

Ngựa quen đường cũ xuyên qua từng lớp sương mù dày đặc, cô vươn tay, sờ đến dây leo bóng loáng: “Tiểu Vụ, tớ tới xem cậu nè.”

Có một chỗ dây leo đan lên chồng chéo, tạo thành một cái ghế dựa.

Trước kia, ở sau núi Vu gia thôn, Vụ Thất cũng chế tạo một chỗ ngồi như vậy cho cô.

Vu Đát ngồi lên, cười nói: “Cậu vẫn giống như lúc chúng ta còn nhỏ nha.”

Dây leo nghe vậy, một phiến lá nhỏ chậm rãi dò ra, không gió lại nhẹ nhàng rung động hai cái.

Vu Đát cùng cậu lải nhải, chia sẻ một ít việc nhỏ, toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, chuyện trên trời dưới đất, nghĩ đến đâu nói đến đó.

Vụ Thất lẳng lặng nghe, thường thường còn động hai cái đáp lại.

Nhưng tới cuối cùng, Vu Đát vẫn nhịn không được, lộ ra khuôn mặt u sầu.

Cô thở dài một hơi: “Tiểu Vụ, cậu nói xem, chúng ta có nên tới Cố gia thôn, xem thử như thế nào…”

Sau đó, cô lại nhỏ giọng nói: “Tớ luôn nhịn không được mà nhớ về Vu gia thôn, càng nghĩ càng khó chịu.”

“Nếu tớ không có học tập thuật pháp, thì tớ đây chỉ sợ, chỉ có thể giống như Cố Thắng, chờ mong một ngày nào đó, có người có thể cứu vớt thôn trang……”

“Nhưng mà, khi thật vất vả gặp được hy vọng, đối phương lại nói cho tớ biết, nàng ấy bất lực……Cảm giác đó nhất định rất khó chịu……”

Dây leo giống như có chút không biết làm sao, sửng sốt một hồi lâu, mới thật cẩn thận, đưa tới một phiến lá mềm mại rũ lên mặt Vu Đát, nhẹ nhàng chạm đến gương mặt mềm mại của cô.