Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trăm Năm Họa, Phục Yêu Tru Quỷ

Chương 50: Triệu hoán sư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Đồng Độ cảm thán: “Thật là quá may mắn!”

Nếu Vu Đát không đi theo, chỉ sợ thời điểm hắn nhìn thấy khói bếp trong thôn sẽ tự mình hoài nghi, cũng không chú ý tới bạch y nữ quỷ đang theo sau.

Chờ khi thấy được cụ ông ở cửa thôn, sợ rằng hắn sẽ nghĩ đó là chân thật.... Sau đó sẽ rơi vào bẫy rập rồi bất tri bất giác chết đi.

Cũng may, Vu Đát tới, cô nhạy bén phát giác ra điểm đáng ngờ, lại nhìn thấy bạch y nữ quỷ.

Còn có Vụ Thất, có cậu đi theo xác nhận lộ trình, phân biệt thật giả, đền bù các điểm mù trong bản đồ.

“Vậy chúng ta có đi qua không?” hiện tại, Cố Đồng Độ hoàn toàn nghe theo chỉ huy.

“Đi, vì sao lại không đi?” Vu Đát nói, “Thật ra là ta cũng muốn nhìn một chút, Chúc Thiên Thu đang diễn cái trò gì.”

Hiện tại, bọn họ đã phát hiện bẫy rập do đối phương giăng sẵn, còn đối phương lại hoàn toàn không biết gì, vẫn cứ diễn trò. Vậy là bọn họ đang chiếm ưu thế nha.

Phía đối phương, kẻ khiến cô lo lắng là Chúc Thiên Thu lại chưa lên sân khấu nên cô quyết định, cứ tiến vào thôn nhìn thử một chút trước đã.

Như vậy mà Chúc Thiên Thu còn không xuất hiện thì chỉ có một khả năng là hắn ta không có ở Cố gia thôn, những băn khoăn của cô liền có thể buông xuống.

Cụ ông vẫn luôn ở cửa thôn hóng gió, bỗng nhiên phát hiện ba người trẻ tuổi lạ mặt, chưa từng gặp qua trong thôn. Sau lưng còn cõng theo ba lô cực lớn.

Trong đó, trên khuôn mặt một người nam còn mang theo nụ cười, lớn lên trông rất vui tươi.

Thiếu nữ đi đầu thật xinh đẹp, một đầu tóc đen dài được cột theo kiểu đuôi ngựa, sạch sẽ lại lưu loát. Dáng người cao gầy, ngũ quan tinh xảo. Lúc này, thiếu nữ ấy đang tươi cười nhìn ông rồi cất bước đi tới.

Nhưng người hấp dẫn ánh mắt của Cố Kim nhất chính là một người nam vẫn luôn gắt gao đi theo phía sau cô gái. Hắn có nhan sắc kỳ lạ, một đầu tóc quăn, đôi mắt xanh biếc dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ lấp lánh. Lớn lên rất đẹp, nét đẹp không giống con người. Làn da trắng nõn tinh tế, trông như tơ lụa thượng đẳng. Ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, làm ông có cảm giác, đây hẳn là con lai trong lời đồn. Mặt không biểu tình, nhìn hơi cao thâm khó đoán.

Vu Đát đi đến gần, nhìn kỹ thì phát hiện cụ ông này càng giống con người.

Cố Kim dẫn đầu hỏi: “Các ngươi là ai?”

Vu Đát tươi cười: “Chào ông ạ, chúng cháu là một nhóm lữ hành từ bên ngoài đến, không biết có thể ở nhờ trong thôn một đêm, được không ạ.”

Cố kim có chút hoài nghi: “Các ngươi tới Cố gia thôn làm cái gì?”

Câu này làm Vu Đát trả lời có chút chần chờ. Thật sự là cụ ông này rất giống con người. Đối với bọn họ_ người đường xa mà đến, nâng cao cảnh giác, đề phòng người lạ có thân phận không rõ ràng.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói dối: “Chúng cháu đang đi du lịch, tiện đường đi qua nơi này ạ.”

“Du lịch? Nơi này rất hẻo lánh đấy.”

Cố Kim không tin tưởng lắm, điều này khiến Vu Đát cơ hồ muốn hoài nghi phán đoán của ba người bọn họ.

Lúc này, từ phía sau Vụ Thất nhẹ nhàng kéo tay cô.

Vu Đát quay đầu lại, thấy ánh mắt khẳng định của cậu. Cô quyết định tin tưởng bản thân, ra tay phủ đầu.

Chậm rãi thu hồi tươi cười, nhìn cụ ông, nói: “Lão gia gia, ông hay mọi người trong thôn có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không?"

“Chuyện gì kỳ quái?” Cố Kim kinh hoảng trong chớp mắt. Ngay sau đó liền lắc đầu: “Không có, không có sự tình nào kỳ quái cả!”

Vu Đát cũng đã nhìn thấy giây lát cụ ông hoảng hốt, đang muốn hỏi lại thì nghe được một tiếng "kẽo kẹt" phát ra. Là cánh cửa phòng ở gần nhất đã được mở ra.

Mở cửa là một bà lão. Nửa thân người giấu trong phòng, vô thanh vô tức mà nhìn mọi người.

Vu Đát lập tức cảnh giác, nhưng đợi nửa ngày, đối phương lại không có hành động gì.

Cô đành phải đem lực chú ý dời tới thân ảnh cụ ông.

Nhưng kỳ quái chính là, Cố Kim cư nhiên không phát hiện cô thất thần, cũng không chú ý tới cửa phòng đã mở ra.

Hình ảnh này y như bị đình chỉ, vừa thấy tầm mắt cô nhìn lại thì mói chậm rì rì phất qua phất lại chiếc quạt hương bồ.

Một bên, biểu tình Cố Đồng Độ có chút cứng đờ, đối diện mắt cô, không tiếng động mà liều mạng làm khẩu hình —— “Thật là quỷ!”

Vu Đát không phản ứng lại, chuyện này đương nhiên cô biết.

Cô tiếp tục nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào ông, là như vầy, chúng cháu có thể mượn một gian nhà ở để dừng chân không ạ?”

Thậm chí, cô còn nói thêm: “Người yên tâm, phí đồ ăn cùng nhà ở, chúng cháu đều sẽ trả ạ.”

Cố Kim lập tức không có hoài nghi, sảng khoái gật đầu, nói: “Được chứ.”

# truyện đăng duy nhất tại TruyenHD _ ngoài ra đều là copy#

Sau đó, ông đứng dậy mang theo bọn họ vào thôn. Vu Đát theo sau, nghĩ thầm, thôn này quả thật quá quỷ dị. Mọi thứ bên trong, phảng phất như cuộc sống thôn trang bình thường.

Cố Kim dẫn đầu, vừa đi vừa nói: “ Phụ cận vài đỉnh núi, chỉ có một thôn chúng ta, các ngươi ở bên ngoài quá nguy hiểm……”

Vu Đát bồi cụ ông tán gẫu, thẳng đến khi ánh mắt cô lại nhìn thấy bạch y nữ quỷ kia.

Không biết khi nào, nàng đã lẳng lặng đứng dưới bóng cây_ nơi vừa rồi bọn họ đã đứng, nhìn chăm chú vào cô.

Vu Đát dừng chân, Cố Đồng Độ cùng Vụ Thất theo tầm mắt cô nhìn qua, thì thấy được bạch y nữ quỷ kia.

Cố Đồng Độ nhịn không được mắng: “Âm hồn không tan!”

Nhưng lúc này, Cố Kim lại không yên lặng như vừa rồi, ông nhìn theo ánh mắt mọi người, sau đó lộ ra tươi cười:" Ách, đó là tiểu cô nương trong thôn chúng ta, kêu là Cố Dung Dung, lớn lên rất xinh đẹp có phải không?"

Cố Đồng Độ nhìn khuôn mặt bị đầu tóc che phủ kia, nghi ngờ hỏi: “Người xác định?”

Cố Kim không vui, lập tức quát lớn: “Thái độ này của ngươi là sao? Tiểu cô nương người ta chẳng lẽ không xinh đẹp a?

Cố Đồng Độ không còn lời nào để nói.

Trong nhất thời, mọi người đều dời tầm mắt, lúc nhìn lại thì đã không thấy thân ảnh bạch y nữ quỷ dưới gốc cây kia nữa.

Vu Đát cả kinh, lập tức nhìn quanh bốn phía, sợ nàng đã lặng yên ẩn núp xung quanh bọn họ.

Cố Kim bình tĩnh nói: “Đừng nhìn, đến giờ ăn cơm, đại khái là tiểu cô nương nhà người ta đã về nhà ăn cơm rồi.”

“Tiểu cô nương ở thôn người, có thể biến mất trong một giây đồng hồ à?” Cố Đồng Độ thấp giọng nói.

Cũng may Cố Kim không nghe thấy, cũng có lẽ là nghe được, nhưng không thèm để ý.

Tầm mắt Vu Đát dừng lại trên thân cây: “Đó là cây hòe ạ?”

“Đúng rồi” Cố Kim nói, “ Tuổi nó cũng lớn rồi, chắc trên trăm năm đấy."

Trong phong thuỷ, cây dương hòe là nơi chú ngụ của nhiều ma quỷ. Có câu nói:" Trạch trước có hòe, bách quỷ dạ hành”. Cây này tượng trưng cho âm u cùng không may mắn.

Phàm là người có chút hiểu biết về phong thuỷ, đều sẽ không, ở trước cửa nhà hoặc cửa thôn gieo trồng cây dương hòe.

Huống chi……

“Hắn nói dối,” Vụ Thất mở miệng, “ Cây hòe kia, nhiều nhất chỉ được 20 năm.”

Vu Đát nhìn về phía Cố Kim, nhưng đối phương thần sắc tự nhiên, y như căn bản là không nghe thấy lời cậu vừa nói.

Thôn trang này quá quỷ dị, nơi nơi đều có điểm đáng ngờ, Vu Đát quyết định trước buông tha vụ này.

Tầm mắt cô đảo qua căn phòng vẫn đang mở cửa, nửa người cụ bà ẩn trong bóng tối.

Đến gần chút, Vu Đát phát hiện, kỳ thật cụ bà vẫn luôn nhìn chăm chú vào bọn họ, điều này khiến cô cực kỳ không thoải mái.
« Chương TrướcChương Tiếp »