Chương 62: Hồi ức Cố Dung Dung

Vụ Thất yên lặng đứng cạnh cô, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Dung Dung.

Cố Dung Dung đem một bàn tay để lên đầu Vu Đát, còn ray kia thì gạt nhẹ mái tóc đen dài trước mặt.

Bàn tay nàng ta hóa thành hư không hoàn toàn đi vào đầu cô, một trận hàn ý đánh thẳng vào đại não khiến cả người cô lạnh run, chỉ biết trợn mắt nhìn về phía Cố Dung Dung.

Trước mắt dần dần mờ mịt, cô đi theo hồi ức của Cố Dung Dung, trở lại 20 năm trước.

# truyện đăng duy nhất tại TruyenHD _ ngoài ra đều là copy#

20 năm trước.

Ban đêm, khi Cố Dung Dung đi ngủ, chỉ cho rằng đây một buổi tối bình thường như bao hôm khác. Thẳng đến nửa đêm, nàng bị tiếng mở cửa đánh thức.

Nàng mở đôi mắt đang buồn ngủ mông lung nhìn về phía cha mẹ đang đi tới: “Cha, mẹ, có chuyện gì ạ?”

Cha mẹ không nói gì, bọn họ chỉ yên lặng tiến vào, sau đó, một phen nắm lấy tóc nàng, kéo nàng từ trên giường xuống dưới đất.

Da đầu truyền đến đau đớn, Cố Dung Dung hét lên một tiếng: “A! Cha! Mẹ! Các người làm gì đấy?!” Cha mẹ nàng trước sau đều không trả lời, kéo lấy tóc nàng, đi thẳng ra sân trước.

Ngày xưa, cha mẹ nàng luôn ôn nhu hòa ái, nhưng lúc này lại hoàn toàn, mặc kệ tiếng kêu đau thảm thiết, tùy ý để cả người nàng ấy ma sát với mặt đất thô ráp.

Nàng cố gắng che chở đầu tóc dài đang bị nắm kéo, Cố Dung Dung không ngừng phát ra tiếng kinh hô, không rõ tại sao cha mẹ lại làm như vậy.

Ra tới tận sân ngoài, cha Cố liền thả tóc nàng ra, mẹ Cố lại bước tới, gắt gao đè chặt đầu cùng bả vai Cố Dung Dung.

“Mẹ! Buông con ra! Các người làm sao vậy a?!” khuôn mặt mẹ Cố không chút biểu tình, chăm chú nhìn nàng, ấn chặt nàng xuống mặt đất.

Cả người Cố Dung Dung đều đau đớn, lại vô cùng sợ hãi, nước mắt rơi xuống mãnh liệt. Trong cái nhìn tràn đầy nước mắt ấy, nàng ta nhìn thấy cha Cố đang cầm một cây dao chẻ củi bước về phía này.

Dưới ánh trăng, ông giơ cao cây dao chẻ củi đầy vệt máu loang lổ, nhắm ngay cổ nàng, chặt xuống.

“Không! Cha! Không cần!”

Dao chẻ củi rơi xuống. Một đao, hai đao, ba đao,...

Máu tươi văng khắp nơi, nhiễm đỏ lưỡi dao và mặt đất dưới thân. Từng đao từng đao chặt thẳng xuống cổ nàng ta.

Lúc đầu, Cố Dung Dung còn có thể giãy giụa, không ngừng kêu thảm thiết, ý đồ đánh thức cha mẹ Cố. Tới cuối cùng, khi đầu và thân thể hoàn toàn tách ra, nàng đã không còn phát ra tiếng động nào nữa.

Nàng bị người thân nhất của chính mình gϊếŧ chết.

Vu Đát nhìn xong hết thảy, sợ tới sởn tóc gáy.

Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao áo trắng trước ngực Cố Dung Dung lại nhiễm nhiều máu đỏ như vậy.

Vì cái gì, tiếng nói của nàng ta lại nghẹn ngào như thế, chỉ sợ là dây thanh quản đã bị phá hư.

Cô chỉ có thể xem được ký ức của Cố Dung Dung. Dưới ánh trăng, cái đầu bị tóc đen bao lấy, đôi đồng tử dần dần khuếch tán, đến khi hốc mắt hoàn toàn biến thành màu đen. Nước mắt còn sót lại cũng biến thành huyết lệ rơi xuống đất.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút, cũng có lẽ là mấy năm.

Thi thể đột nhiên động đậy.

Nó từ trên đất bò dậy, sờ soạng một hồi, tìm được cái đầu bị tóc đen bao bọc, sau đó ấn trở lại trên cổ.

Tóc đen không ngừng dài ra rồi rũ xuống bao trùm toàn bộ thân hình.

Đôi mắt đen nhánh nhẹ nhàng chớp chớp, nàng bước tới, nhặt lấy cây dao chẻ củi đã dính máu tươi của chính mình, chậm rãi bước ra cửa.

Trên đường, rất nhiều thi thể như nàng đứng khắp nơi. Bọn họ ở trong thôn trang du đãng mọi hướng.

Đến một ngày, Cố Dung Dung bỗng nhiên khôi phục ý thức, giống như rất nhiều lệ quỷ khác, tự có tư duy.

Nàng mê mang đi về nhà, thấy được khắp nơi trên đất đều là máu tươi, nhớ lại một màn bản thân bị gϊếŧ chết.

Nàng như phát điên, dùng đao bổ xuống mặt đất, đến khi không còn chút sức lực nào nữa.

Nàng ra bên ngoài, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, cũng thấy một vài gương mặt xa lạ. Cố Dung Dung không biết phải làm sao, chậm rãi hoạt động bước chân, rời khỏi thôn trang.

Trong nháy mắt, vừa bước ra cổng thôn, rõ ràng nàng cảm thấy, bản thân bị nhìn trộm.

Nàng ngơ ngác mà đứng lặng hồi lâu, sau đó thì từng bước một bước ra bên ngoài. Cảm giác bị nhìn trộm càng thêm mãnh liệt, ngoài ra còn xuất hiện một cảm giác khủng bố quấn quanh.

Nàng đi tới rừng cây, bước chân lại càng ngày càng chậm chạp. Đến khi Cố Dung Dung vừa đi tới cạnh rừng, một chân mới bước vào thì đầu lại rơi xuống đất. Đôi mắt đen nhánh trên cái đầu ấy lại trợn to hết cỡ, thậm chí nó còn bị nứt ra, phảng phất như nó đã gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ nào đấy.

Thân thể nàng nghiêng ngả, lảo đảo lui về sau, nhặt đầu xong liền chạy về hướng thôn trang. Đến khi tới được cửa thôn, cái cảm giác bị nhìn trộm và sự sợ hãi cùng cực đó mới biến mất.

# truyện đăng duy nhất tại TruyenHD _ ngoài ra đều là copy#

Nàng khắc sâu ý thức được.

Không thể chạy trốn.

Chạy trốn, sẽ chết.

Vu Đát nhìn thấy tất cả, rõ ràng là Chúc Thiên Thu đã hạ cấm chế, hắn ta đã giới hạn phạm vi di chuyển của lệ quỷ trong thôn, chúng nó chỉ tới được rừng cây, vừa bước ra khỏi thôn, sẽ bị giám thị.

Nàng nhìn Cố Dung Dung đã khôi phục lý trí, sau đó, ngày qua ngày, chết lặng du đãng khắp thôn trang. Đôi khi, nàng sẽ bắt lấy một lệ quỷ nào đó, hỏi bọn nó, Cố gia thôn đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng đa số lệ quỷ đều không có thần trí.

Con có thể câu thông, hoặc là không để ý tới nàng, thậm chí còn cùng nàng đánh nhau, ý muốn cắn nuốt Cố Dung Dung.

Hoặc là nó cũng giống nàng, chuyện gì cũng không rõ.

Thẳng đến có một lần, nàng bắt được người giấy kia, mấp máy hỏi: “Đến cùng, là thôn ta đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chúng ta đều chết hết?"

Người giấy vui cười, trả lời nàng: “Bởi vì chủ nhân đột phá phong ấn a……”

Cố Dung Dung ngơ ngác: “Chủ nhân, là ai? Hắn gϊếŧ chúng ta?……”

“Làm quỷ không tốt sao? Ít ra vì có chủ nhân, chúng ta mới có thể có được sinh mệnh mới.” Người giấy cực kỳ vừa lòng với tình trạng hiện tại.

Hắn hất tay Cố Dung Dung, lặng yên rời đi.

Chỉ để lại một mình nàng ngẩn ngơ tại chỗ, không ngừng lặp lại: “Hắn gϊếŧ ta, hắn gϊếŧ chúng ta…… Hắn gϊếŧ ta, hắn gϊếŧ chúng ta……”

Dần dần, nàng lại có được cảm xúc, thù hận trong lòng nàng trào dâng.

Về sau, Vu Đát nhìn thấy Cố Dung Dung nơi nơi tìm kiếm, ý đồ tìm được Chúc Thiên Thu. Nhưng vẫn luôn không có kết quả.

Nàng phát hiện trong thôn có rất nhiều quỷ ảnh, lý trí cũng theo thời gian phai nhạt dần. Có một ngày, cây nấm hình người kia, lại khơi gợi chú ý của nàng.

Bởi vì, mỗi lần mà thôn trang xuất hiện thêm nhiều quỷ ảnh thì nấm sẽ mọc ra một đám mới.

Những quỷ ảnh đó rất yếu, không có thần trí, thậm chí còn không thể rời khỏi thôn trang.

Nàng còn chú ý tới, một số quỷ ảnh chỉ biết mơ màng, du đãng mọi nơi, nhưng lại có một số ít lệ quỷ, chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Nàng bước tới trước một quỷ ảnh, phát hiện đối phương cúi đầu, nhìn xuống đất.

Trên mặt đất, là một cây nấm hình người.

Cố Dung Dung một đao chém đứt nấm, quỷ ảnh kia liền vô thanh vô tức tiêu tán. Một khắc đó, rõ ràng nàng đã ý thức được một điều.

Nàng bước tới trước mặt những quỷ ảnh đang đứng bao quanh hồ nước đó.

Bởi vì nàng sợ nước nên trước giờ đều cố ý tránh xa nó.

Nhưng lúc này đây, nàng cố nén sợ hãi, lẻn vào trong nước.

Quả nhiên, dưới đáy nước, rậm rạp từng lớp nấm hình người.

Nàng thử phá hư một ít, thì quỷ ảnh trên bờ cũng tiêu tán với số lượng tương tự như vậy.