Chương 4: lệ quỷ quấy phá

Tiếp theo là tiếng Vu gia gia vang lên: “Tất nhiên kỳ quái, người trong thôn đời đời đều sống tốt, cũng không ăn uống gì lung tung, như thế nào lại xuất hiện ôn dịch!”

“Việc này, chỉ sợ không phải ôn dịch.”

An Nhan thần sắc ngưng trọng.

Nàng truy tìm một sợi quỷ khí, một đường đuổi tới Vu gia thôn.

Quỷ khí này trước sau như có như không, hai ngày nay nàng cũng tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc đều không tìm thấy.

Nàng vừa trở về, lại nghe lời đàm luận của người dân trong thôn liền cảm thấy kỳ quái.

Nàng hơi hoài nghi, không màng người khác khuyên can, đi xem xét những thi thể bị nhiễm ôn dịch đó.

Quả nhiên, trên người bọn họ quấn quanh quỷ khí.

“Vu thôn trưởng, tình huống trong thôn lần này, chỉ sợ không phải ôn dịch, mà là lệ quỷ quấy phá.”

“Nói hươu nói vượn!” Vu thôn trưởng từ trước đến nay không tin vào quỷ thần, hơn nữa trước nay trong thôn không tồn tại ma quỷ, người trong thôn đều có quan hệ họ hàng, tương thân tương ái, cũng không có án oan hay người chết thảm nào nên ông tự nhiên là không tin.

Ông vốn bởi vì việc này mà phiền lòng, càng thêm không kiên nhẫn: “ Người Vu gia thôn ta đều giữ khuôn phép, lần này phỏng chừng là ai ăn trúng thứ không nên ăn, mang bệnh vào người, nơi nào có lệ quỷ!”

An Nhan không bực, chỉ là thần sắc sầu lo.

Nàng còn nhớ rõ, trước đây chỉ là một sợi quỷ khí mỏng manh, hiện giờ mở Thiên Nhãn nhìn thấy thì toàn bộ Vu gia thôn cơ hồ đều bị quỷ khí âm trầm bao trùm.

Huống chi, nàng với lệ quỷ cùng tồn tại trong thôn trang, khoảng cách gần như vậy mà nàng lại không phát hiện ra nó.

Lệ quỷ này sợ là khủng bố hơn tưởng tượng của nàng nhiều.

“Vu thôn trưởng, ngài vẫn là mau chóng mang theo người trong thôn rời đi trước đi.”

“Ta không đi!” Vu thôn trưởng quát lớn nói: “Này chỉ là một trận ôn dịch mà thôi!”

“Vẫn là đi thôi, thôn trưởng.”

“Người phải đi chính là ngươi!” Vu gia gia thổi râu trừng mắt “Đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn a!”

Ba người bên ngoài vội vàng đẩy cửa bước vào.

“Gia gia, An Nhan đạo cô nói chính là sự thật! Ta cùng mẹ đều thấy quỷ a!” Vu Đát nói.

Vu gia gia nghe bọn họ miêu tả xong, trầm mặc hồi lâu.

Ông đầy mặt tang thương, vươn tay gõ gõ đầu thuốc lá, nói: “Các ngươi mang theo thôn dân cùng nhau rời đi thôi.”

“Gia gia, người không đi sao?” Vu Đát nói.

“Ta không đi” Vu gia gia nói, “Tổ tiên có di huấn, nếu Vu thị nhất tộc đều rời đi nơi này, sẽ mang đến đại nạn cho thế gian.”

“Đã là lúc nào rồi! Quản gì tới tổ huấn?! Còn không đi, mới là tai vạ đến nơi!” cha Vu nóng nảy.

“Phải đi là các ngươi, ta đến tuổi này rồi, dù có chết ở đây thì cũng không là gì.” Vu gia gia kiên trì làm theo tổ huấn đến cùng.

“Chỉ là……” Vu Đát mở miệng, nói: “Những người chết đó, giống như đều biến thành quỷ a.”

Vu Đát luôn nhớ tới những cánh tay màu xám trắng đó.

Vu Đát nghe nói người nhiễm ôn dịch, tử trạng giống nhau, đều giống như một bộ xương khô được bao bọc dưới một lớp da người mỏng manh.

Nghe thấy lời này, mọi người cũng không biết nói gì.

Sắc mặt Vu gia gia trở nên khó coi.

Hồi lâu sau, ông nói: “Các ngươi đều đi thôi, sáng mai, trời vừa sáng liền đi.”

“Gia gia!” Thấy ông vẫn là không chịu rời đi, lòng mọi người nóng như lửa đốt.

Vu gia gia lại không để ý hắn, ngược lại nhìn về phía An Nhan.

Ông thở dài một hơi, trên khuôn mặt già nua tràn đầy mệt mỏi: “An đại sư, những người đó đều là hương thân của chúng ta, ngươi có thể nghĩ biện pháp, giúp bọn họ được an yên chôn cất không?”

An Nhan gật gật đầu: “Ta có thể lập một trận pháp chạy dọc theo Vu gia thôn, dùng để siêu độ vong hồn, cứ như vậy, lệ quỷ kia cũng không hấp thu được linh hồn bọn họ.”

“Vất vả ngươi, sáng mai, ngươi cũng đi theo bọn họ cùng nhau rời đi đi, lưu lại ta_ một ông già ở chỗ này là được rồi.” Dứt lời, Vu gia gia cuối đầu, không nói chuyện nữa, cũng không hề để ý tới bọn họ.

Cha Vu thấy vậy dậm chân nhưng cũng không thể làm được gì.

Sau khi tận tình khuyên bảo Vu gia gia hơn một canh giờ, cha Vu bất lực bước ra khỏi phòng.

Hắn đối với sự chờ đợi của mọi người, thần sắc suy sụp nói: “Được rồi, ta đi triệu tập mọi người, sáng sớm mai, chúng ta liền rời đi.”

“Gia gia không chịu đi ạ? Ông muốn lưu lại nơi này sao?” Vu Đát ngẩng đầu, lòng nặng trĩu.

“Cố chấp!” cha Vu căm giận nói, rời đi truyền lời cho mọi người trong thôn.

Chờ cha Vu trở về, An Nhan cũng lập xong trận pháp.

Nhìn thấy bọn họ, cô dừng chân, dặn dò một câu: “Lệ quỷ kia hành sự càng thêm bừa bãi, các ngươi may mắn sống sót, chỉ sợ nó sẽ không cam tâm, đêm nay nhất định phải cẩn thận.”

Vu Đát vừa nghe lòng run sợ, nàng phát hiện đóa hoa nhỏ Tiểu Vụ tặng cho nàng đã biến mất, chắc là nó đã cứu nàng cùng mẹ Vu lúc trưa.

“An cô cô……” Vu Đát có chút ngượng ngùng: “Người có thể ngủ cùng con với mẹ được không ạ?”

Thấy An Nhan nhìn qua, cha Vu lập tức nói: “Ta đến cách vách ngủ, ba người các ngươi một gian phòng nha.”

An Nhan ngẩn người, thấy thần sắc cha Vu thành khẩn, mẹ Vu cùng Vu Đát đều chờ mong nhìn cô, cô liền gật đầu đồng ý. Khiến ba người kia rất vui vẻ.

Đêm đến, Vu Đát nhắm mắt theo đuôi An Nhan đạo cô.

An Nhan ôn nhu cười, sờ sờ đầu cô: “Đừng sợ.”

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdx.com#

Đêm nay, đại khái ba người ai cũng không ngủ được.

Vu Đát nhẹ nhàng kéo kéo góc áo đạo cô, ngẩng đầu hỏi: “An đại sư, con quỷ kia có phải là rất lợi hại hay không ạ?”

An Nhan nghe vậy, thần sắc có chút trầm trọng: “Đúng vậy.”

Càng kỳ quái chính là, theo thời gian lệ quỷ kia ngày càng phát triển, càng thêm cường đại, lực lượng tăng nhanh gấp bội.

Tình huống này không phù hợp với quá trình trưởng thành của lệ quỷ.

Trừ khi……

“ Vu gia thôn này, có cái gì được phong ấn hay không?” An Nhan nói.

Chỉ có thể là đột phá phong ấn, dần dần thu hồi lực lượng nguyên bản thì mới có thể giải thích cho hiện tượng này, vì sao trong khoảng thời gian ngắn mà thực lực của lệ quỷ kia lớn mạnh một cách nhanh chóng, gần như tăng trưởng gấp đôi.

Hơn nữa……

“Tổ huấn của Vu gia đến tột cùng là chuyện gì? Vì sao Vu lão tiên sinh kiên quyết không chịu rời đi?” An Nhan hỏi.

Mẹ Vu sửng sốt.

Vu Đát lại nói: “Con biết!”

Chuyện này làm cô có cảm giác hứng thú, vậy nên cô luôn hỏi thăm, liền biết rõ: “Nghe nói đây là câu chuyện được lưu truyền từ xưa, truyền mấy trăm năm, đáng tiếc cho tới bây giờ, tuyệt đại bộ phận đã thất truyền, chỉ còn lại một vài câu nói.”

Cô cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Nói là hậu nhân Vu tộc, phải luôn sinh hoạt ở bên trong Vu gia thôn, tuyệt đối không thể rời khỏi địa phương này, cho dù có chết cũng phải chết ở Vu gia thôn, thi thể cũng phải mai táng ở vài đỉnh núi phụ cận.”

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdx.com#

“ Tổ huấn kia có nhắc đến hậu quả vi phạm không?” An Nhan nhíu mày.

“Tổ huấn chỉ mơ mơ hồ hồ nói là, nếu không tuân thủ, sẽ mang đến đại nạn cho thế gian…… Còn chuyện khác, thì không nhắc đến nữa.”

Thấy An Nhan mặt ủ mày chau, Vu Đát cũng có chút khẩn trương: “An cô cô, làm sao vậy ạ?”

“Chỉ là một chút suy đoán thôi,” đạo cô nói, “Ta đoán, tổ tiên Vu gia đã từng phong ấn một con lệ quỷ ở nơi này, hơn nữa lấy huyết mạch Vu gia áp chế nó…… Chỉ là không biết vì sao, mấy trăm năm sau, lệ quỷ này lại có thể đột phá phong ấn.”

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdx.com#