Chương 42: Bệnh viện kinh hồn – 11

Anh Thi Đạo nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, đến vị trí cách cầu thang trong bán kính một thước liền biến mất.

Việc Hạ Tử Triệt cần làm thật ra rất đơn giản, anh chỉ cần đi vòng qua đám ‘trẻ con’ này là được.

Hạ Tử Triệt bước bước đầu tiên.

Đi theo sát phía sau Hạ Tử Triệt tất nhiên là Phùng Cổ Tuẫn, Phùng Cổ Tuẫn trời sinh có năng lực nhìn trước tương lai, mỗi bước cậu ta nện xuống ít nhiều gì đều có chúc phúc về mặt tinh thần, hơn nữa có Hạ Tử Triệt dẫn đường, đi qua con đường này thực ra rất dễ dàng.

Phía sau Phùng Cổ Tuẫn là Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương tuy rằng không có được năng lực như những người khác, nhưng trực giác và phản ứng của anh ta đều là được tôi luyện từ trên chiến trường, nhìn mỗi bước Phùng Cổ Tuẫn bước xuống rồi đi theo đối với anh mà nói đúng là không có gì khó khăn, cho dù trong lòng anh đang có chuyện thì bước chân vẫn rất chuẩn xác.

Người tiếp theo nữa là Nhâm Lê.

Linh lực của Nhâm Lê mặc dù cao, nhưng có thể nhìn thấy Anh Thi Đạo hay không lại phải dựa vào duyên Phật, không hề liên quan đến linh lực, cậu không hề có sao chiếu mệnh chúc phúc như Phùng Cổ Tuẫn, cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp giống như Nghiêm Dương, cho nên người trong đoàn khiến cho mọi người phải lo lắng nhất thực ra lại là cậu.

Người xuống cuối cùng là Y An.

Trọng đồng của Y An vốn là lúc tốt lúc xấu, sau khi đi vào không gian này lại mất tác dụng, nhưng khi gặp phải nguy hiểm vẫn có thể sử dụng được, hiện tại tuy rằng nhìn mọi vật có chút mờ ảo nhưng có còn hơn không.

Hạ Tử Triệt run như cầy sấy đi ở đằng trước, chỉ sợ rằng mình đi nhầm một bước là sẽ hại đến mấy người đằng sau.

Cũng may con đường này đi cũng không quá khó khăn, mấy người bình an đi đến được khu vực an toàn.

“Biến, biến mất rồi…”

Hạ Tử Triệt không thể tin nổi nhìn con đường mình vừa đi qua.

“Việc này cũng thật không bình thường…”

Nhâm Lê chu cái miệng nhỏ nhắn ra oán giận nói.

Y An liếc mắt nhìn Nhâm Lê.

“Em cho rằng em là người bình thường sao?”

Nhâm Lê bị lời nói của Y An làm cho nghẹn, cũng không dám cãi lại, buồn bực chạy đến bên cạnh Nghiêm Dương tìm kiếm sự an ủi.

“Lên tầng đi, nhanh đi đến cuối.”

Phùng Cổ Tuẫn nhìn cầu thang kiểu cũ nói.

Nhâm Lê gật đầu, Phùng Cổ Tuẫn nói nhanh đi đến cuối, thì phải nhanh đi đến cuối.

Năm người đi lên tầng liền ngửi thấy mùi dung dịch khử trùng nồng nặc, mùi này ở tầng vừa rồi không hề ngửi thấy.

Ngọn đèn rất mờ tối, tầng này không thể trực tiếp nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả tầng xây theo cấu trúc đơn giản, có một đường đi thẳng đến cuối, bên cạnh là các phòng bệnh nối tiếp nhau liên tục. Nếu đoán không sai, phòng bệnh ở cuối hành lang chắc chắn là phòng bệnh nặng cần theo dõi.

“Không mở ra.”

Nghiêm Dương thử mở một cánh cửa, không mở ra được.

Tách tách, tách tách, tách tách…

“Có nghe thấy tiếng gì không?”

Nhâm Lê nghiêng đầu nói.

“Tiếng của giọt nước.”

Nghiêm Dương từng được huấn luyện nghe tiếng đoán vật, hơi ngẫm nghĩ một chút liền đoán ra.

Tách tách tách…

Tiếng động càng lúc càng dồn dập, cũng càng lúc càng gần.

“A…!”

Hạ Tử Triệt che miệng lại, hoảng sợ nhìn phía trước.

Một cô gái tóc dài mặc áo trắng bên ngoài khoác một chiếc áo ngắn tay mỏng hiện ra trước mặt mọi người, đẹp thì có đẹp, nhưng gương mặt của cô quả thật không che giấu được hoảng sợ, không che giấu được tuyệt vọng.

Cô đang chạy, mang một cái bụng bầu mà chạy.

Dưới ánh nhìn của đoàn người Nhâm Lê, dáng chạy của cô vô cùng cổ quái, bởi vì cô chỉ chạy tại chỗ, không hề di chuyển, nhưng động tác kia quả thật là đang chạy.

Đám người Nhâm Lê phát hiện ra bọn họ không thể cử động, không chỉ không thể cử động, còn không thể nói ra tiếng.

Cô gái đột nhiên lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Loại tuyệt vọng này, là khi chút hy vọng cuối cùng cũng biến mất mới có thể lộ ra.

Động tác tiếp theo của cô gái khiến cho người thường xuyên làm phẫu thuật như Y An cũng rùng mình sởn gai ốc.

Cô ngã trên mặt đất, môi run run mấp máy, sau đó lộ ra nụ cười quỷ dị.

Cô không biết lấy từ đâu ra một con dao phẫu thuật, dứt khoát rạch một nhát lên bụng mình. Tiếng lớp da bị cắt mở vang vọng bên tai mọi người, mùi máu tươi càng lúc càng đậm, vết máu ở dưới thân cô gái cũng từ từ lan rộng…

Đúng lúc này quỹ đạo thời gian lại xảy ra biến hóa, trục thời gian bị vặn vẹo khôi phục bình thường, chỉ mất vài giây mọi người lại nhìn thấy không gian bình thường.

Trong phòng bệnh, Phùng Cổ Tuẫn sau một hồi khϊếp sợ mở miệng:

“Đây… Rốt cuộc là muốn cho chúng ta biết cái gì?”

Sắc mặt Nhâm Lê trắng bệch:

“Tôi quên nói cho mọi người một việc… Thực ra đêm qua tôi đã gặp ‘đứa bé quỷ’, bộ dáng nó xem ra không có ác ý gì nhưng là muốn làm gì đó với Phùng Cổ Tuẫn…”

“Em là nói, ‘đứa bé quỷ’ kia có liên quan đến mấy chuyện chúng ta đã gặp hôm nay?”

Y An cau mày hỏi.

“Cái gì?! Muốn làm gì đó với tôi? ‘Đứa bé quỷ’ kia là thứ gì chứ?”

Phùng Cổ Tuẫn căm giận nói.

Nhâm Lê không còn cách nào khác, đành phải đem mọi chuyện xảy ra đêm hôm trước nói ra. Nhưng cậu không hiểu sao lại không nói ra việc ‘đứa bé quỷ’ đã gọi một tiếng ‘anh’ trước khi biến mất.

“Cô gái kia…”

Nghiêm Dương ngừng lại một chút.

“Lời nói cuối cùng của cô ta là ‘Hãy tha cho con của tôi’.”

“A? Cô ta nói lúc nào?”

Nhâm Lê trong nháy mắt tỏ ra khó hiểu.

Nghiêm Dương vuốt đầu Nhâm Lê cười cười.

“Tiếng nói không có phát ra, là anh nhìn hiểu khẩu hình.”

“Em cũng muốn làm em cũng muốn làm.”

Nhâm Lê mở to đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương tươi cười cưng chiều.

“Được…”

Phùng Cổ Tuẫn ‘hừ’ một tiếng, kéo Hạ Tử Triệt thân thiết rời đi.

“Chẳng lẽ ‘đứa bé quỷ’ kia có quan hệ với cô gái kia sao? Hoặc là nói… Nó chính là con của cô ta?”

Nhâm Lê trầm tư, buồn bã nói.

“Không ngoại trừ khả năng này.”

Nghiêm Dương không nói ra việc mình bị hôn mê tối hôm trước và ác mộng nhiều ngày nay nói ra, anh không muốn để cho quá nhiều người biết.

“Hừ, tôi thật không nghĩ ra là ai có năng lực lớn như vậy có thể nghịch đảo thời gian. Trong bệnh viện của các người vì sao lại xuất hiện Anh Thi Đạo chứ?”

Phùng Cổ Tuẫn nheo mắt nhướng mày, vẻ mặt khinh thường nhìn Nhâm Lê.

“Anh Thi Đạo… Nghịch đảo thời gian… Đứa bé quỷ… A a a a, thật phiền phức.”

Nhâm Lê vò vò đầu, bộ dáng vô cùng buồn bực.

“Không thể trông cậy em có thể nghĩ ra được cái gì.”

Y An đẩy kính mắt, lạnh lùng nói.

“Này, em rất thông minh có được không hả…”

Nhâm Lê nhỏ giọng than thở.

“Tiểu Tuẫn có thể tính ra được gì không?”

Giọng nói trong trẻo của Hạ Tử Triệt vang lên, khiến người nghe như được đắm mình trong gió xuân, vô cùng thoải mái.

Phùng Cổ Tuẫn lắc đầu.

“Thứ giống như bói toán… Thuộc về siêu hình… Vốn cũng rất sâu xa khó hiểu, việc tính ra được cũng chỉ là đại khái…”

Hạ Tử Triệt cười cười, bộ dáng không chút để tâm.

“Tính không ra cũng không có vấn đề gì, thực ra tuy rằng chúng ta gặp phải nhiều thứ như vậy, nhưng thực tế chúng ta không hề bị thương tổn gì mà.”

Mọi người nghe xong lời này trong lòng cũng khẽ động, đúng rồi, tuy rằng bọn họ gặp một đống chuyện không thể nào giải thích được, nhưng việc này về cơ bản không hề gây ra thương tổn gì cho họ.

“Này, có phải là nhà các người đã làm chuyện gì, mới khiến cho oán khí đầy trời như thế? Các người tham tài gϊếŧ người hay gì gì đó, hiện tại người chết oan liền quay về tìm mấy người?”

Phùng Cổ Tuẫn miễn cưỡng nhìn Y An, khıêυ khí©h nói.

Y An nheo mắt liếc mắt nhìn Phùng Cổ Tuẫn một cái, tuy rằng không nói gì, nhưng cái nhìn kia khiến cho toàn thân Phùng Cổ Tuẫn run rẩy.

“Tiểu Tuẫn!”

Hạ Tử Triệt cũng biết lời này của Phùng Cổ Tuẫn có hơi quá đáng, vội vàng quát lớn.

Phùng Cổ Tuẫn bĩu môi, không nói gì nữa.

“Phùng Cổ Tuẫn.”

Sắc mặt Nhâm Lê đột nhiên trở nên nghiêm túc gọi tên Phùng Cổ Tuẫn.

“Ừ?”

Phùng Cổ Tuẫn nhíu mày, không biết Nhâm Lê gọi cậu làm gì.

“Bất kể là nhà họ Y hay nhà họ Nhâm đều không có khả năng làm ra chuyện vì tiền tài mà mưu hại tính mệnh người khác. Việc này không cần thiết.”

Vẻ mặt Nhâm Lê thực sự nghiêm túc, dù sao việc này có liên quan đến danh dự của hai nhà Y Nhâm, không nói nhà họ Phùng sẽ làm gì, nhưng nếu không khéo để cho mấy kẻ tiểu nhân nghe được thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

“Rồi rồi, chỉ đùa một chút mà mấy người lại như vậy…”

Phùng Cổ Tuẫn cũng tỉnh ngộ rằng không thể nói lung tung, xị mặt ra nói.