Chương 2

8.

Tôi không thích chơi với những người này.

Ăn xong thịt nướng, tôi về nhà một mình và đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Hàn Đình Đình.

Cô ấy rất nghiêm túc xin lỗi tôi, nói mình đã hiểu lầm tôi.

Còn nói trong nhà xảy ra chuyện, anh trai cô ấy không biết làm sao lại không thể đi lại được, đã mời rất nhiều bác sĩ đến kiểm tra nhưng không thể tìm ra nguyên nhân bệnh.

Cô ấy nghi ngờ trong nhà có thứ gì không sạch sẽ, hy vọng tôi có thể đến xem.

Giơ tay không đánh người cười.

Cô ấy đã xin lỗi rất chân thành như vậy, nên tôi đương nhiên sẽ không so đo với cô ấy nữa.

Hơn nữa bắt quỷ trừ tà vốn là chức trách của đạo sĩ chúng tôi.

Tôi rất thoải mái đồng ý lời mời của cô ấy.

Đêm đó, tôi mang theo pháp khí đi đến địa chỉ cô ấy cho.

Nhà Hàn Đình Đình ở trong khu biệt thự ngoại ô thành phố.

Tiểu khu được làm xanh hóa vô cùng tốt, trồng nhiều loại thực vật nhiệt đới có giá trị.

Thoạt nhìn cảm giác như bạn đang ở trong một khu rừng mưa nhiệt đới.

Mặc dù có rất nhiều hoa chim cây cối như vậy nhưng trong tiểu khu lại gần như không có muỗi.

Có thể thấy rằng tiểu khu này đang được quản lý đầu tư rất nhiều công sức.

Nhà Hàn Đình Đình ở sâu nhất trong tiểu khu, là một tòa biệt thự độc lập cao bốn tầng.

Vừa mới vào sân sẽ thấy một đài phun nước khổng lồ.

Ở giữa đài phun nước có một bức tượng màu vàng đất. Là một người đàn ông dáng người cực kỳ mạnh mẽ trên thân còn quấn một mảnh vải, cơ bắp cường tráng, vẻ mặt thương xót.

Người đàn ông đó ngồi trên một tảng đá, một tay chống má, một tay chống đầu gối.

Mặt mày nhíu chặt, nhìn giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất khó hiểu.

9.

Lúc này trời còn sớm, ánh hoàng hôn nhuộm màu các đám mây, biến nửa bầu trời thành màu cam.

Hàn Đình Đình dẫn vài người ở trong sân uống trà, thấy tôi bước vào, lập tức buông chén trà xuống và đi về phía tôi.

“Linh Châu, cô tới rồi?”

Thấy tôi vẫn đang ngửa đầu nhìn chằm chằm vào bức tượng, cô ấy thân thiết kéo tay tôi.

"Cô cũng thích tác phẩm The Thinker của Auguste Rodin à?"

Tôi đưa tay ra và chỉ vào bức tượng cao gần ba mét:

“Ông ấy là Đại Vũ.”

Hàn Đình Đình sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên:

“Đại Vũ? Đại Vũ nào?”

Tôi nhìn cô ấy một cách nghi ngờ, rất lo lắng về trình độ văn hóa của cô ấy.

“Sách giáo khoa tiểu học không phải đã học rồi sao? Đại Vũ trị thủy đó.”

“Phì!”

"Mẹ của tôi ơi, đây là người nhà quê từ đâu tới thế này, buồn cười ch ết mất!”

Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn khoanh tay trước ngực, nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.

Khuôn mặt thanh tuấn, trông rất giống Hàn Đình Đình.

Hàn Đình Đình che miệng, không nhịn được cười.

“Anh hai, đây chính là đại sư mà em nói tới, Lục Linh Châu.”

“Linh Châu, đây là anh hai của tôi, Hàn Thần.”

Hàn Thần đi tới trước người tôi với ánh mắt khinh thường.

Cách anh ta nhìn tôi giống như nhìn một tên hề đang nhảy nhót.

“Đại sư Linh Châu đúng không?”

“Tôi muốn nghe xem, cô làm sao có thể nói bức tượng nhà tư tưởng nổi tiếng thế giới thành Đại Vũ.”

10.

Tôi chỉ vào cái bệ đá dưới mông bức tượng:

"Mấy người xem tảng đá này giống cái gì?"

Tảng đá này có bốn mặt vuông vắn, trên đỉnh có hai chỗ nhô lên, một ở phía nam và một ở phía bắc.

“Giống tảng đá.”

Hàn Thần cau mày, hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe tôi nói chuyện.

“Được rồi, đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa.”

“Muốn nói gì thì mau nói đi.”

Thấy sắc mặt tôi không tốt, Hàn Đình Đình oán trách liếc nhìn anh ta.

“Anh hai, thái độ của anh tốt một chút đi, Linh Châu là đại sư em cố ý mời tới!”

“Linh Châu cô đừng để ý đến anh ấy, anh hai tôi tính khí xấu lắm.”

Từ xưa đến nay tôi chỉ thích ăn mềm không ăn cứng.

Hàn Đình Đình đã cười xin lỗi, tôi cũng theo bậc thang đi xuống.

“Mấy người nhìn kỹ hoa văn cùng tạo hình đi, thứ này là cửu đỉnh.”

Tương truyền, vào những năm đầu của triều đại nhà Hạ, Hạ Vương Đại Vũ phân chia thiên hạ thành Chín Châu.

Ông ra lệnh cho chín châu cống nạp đồng xanh, đúc thành cửu đỉnh, tượng trưng cho chín châu.

Và khắc các ngọn núi, con sông nổi tiếng cùng những vật kỳ lạ của chín châu lên thân cửu đỉnh, rồi đặt cửu đỉnh này tại kinh đô của triều đại nhà Hạ.

Đế đá của bức tượng này không chỉ có hình dạng giống cửu đỉnh, mà trên đó còn khắc các ngọn núi và con sông nổi tiếng.

Có thể ngồi ở trên cửu đỉnh dĩ nhiên chỉ có một mình Đại Vũ.

Mọi người vây quanh pho tượng, trầm trồ thán phục.

“Mấy người xem hoa văn này có giống Hoàng Hà không?”

“Đây là Trường Giang, hôm qua tôi mới nhìn thấy nó trong sách giáo khoa của cháu tôi.”

Thấy có người bắt đầu tin lời tôi nói, Hàn Thần cười mỉa một tiếng:

“Mấy người thật sự tin vào thứ này sao?”

“Bức tượng này làm bằng đá hoa cương, hoa văn trên đó đều là tự nhiên. Cái gì mà Trường Giang với Hoàng Hà chứ? Chỉ là mấy hoa văn mà thôi.”

11.

Hàn Đình Đình cũng nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi:

“Mẹ tôi rất thích nghệ thuật Pháp. Bức tượng này là quà của anh hai tôi tặng bà ấy.”

"Nếu như theo lời cô vừa nói, đây là Đại Vũ. Vậy sao chúng tôi phải đặt Đại Vũ ở nơi này?"

Tôi lùi về phía sau vài bước nhìn xung quanh biệt thự, lại lấy la bàn ra nhìn một chút, lúc này mới nghiêm mặt nói:

“Mấy người đặc biệt lắp đặt đài phun nước ở chỗ này.”

“Nước tượng trưng cho tài lộc, nên vị trí này cũng trở thành tài vị trong nhà.”

“Đại Vũ là người trị thủy, đặt tượng Đại Vũ ở đây, không những không thể chiêu tài, còn có thể khắc chế tài vị.”

"Có phải việc làm ăn của nhà các cô từ sau khi đặt bức tượng này đã xuống dốc không phanh không?"

Hàn Thần ngẩn người rồi bật cười to ra tiếng:

“Tháng trước nhà họ Hàn vừa bàn một dự án lớn, đối tượng hợp tác là nhà họ Tống giàu nhất thành phố này.”

"Đó chính là cái mà cô nói phá tài sao?"

Hàn Đình Đình cũng thở dài:

“Tôi vừa ký hợp đồng với công ty quản lý tốt nhất trong nước, sắp chuyển từ người nổi tiếng trên mạng thành diễn viên rồi.”

“Đây chính là cái mà cô nói xuống dốc không phanh?”

Hả?

Không đúng......

Tôi cau mày, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn về phía Hàn Đình Đình:

“Tôi cần vào nhà cô nhìn kỹ một chút.”

Hàn Đình Đình hết sức hào phóng gật đầu, rất khách khí dẫn tôi đi xem hết từ trong ra ngoài của biệt thự.

Sau khi tôi xem xong trở lại trong sân, giữa sân có thêm một người trẻ tuổi ngồi xe lăn.

“Đình Đình, đây chính là đại sư mà em nói tới sao?”

Có vẻ như đây là người anh trai mắc quái bệnh của Hàn Đình Đình, Hàn Trạch.

12.

Quả nhiên chân của anh ta có điều bất thường.

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng nắn bóp bắp chân anh ta.

Cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng.

Đây là một đôi chân khỏe mạnh.

Khi bắp chân bị nắn, vẻ mặt Hàn Trạch có chút không tự nhiên.

Tôi đột nhiên đứng lên, đôi mắt sáng ngời.

"Tôi biết vấn đề của nhà cô ở đâu rồi!"

“Chân của anh trai cô, tôi có cách chữa trị.”

Hàn Trạch chớp chớp mắt:

“Chân của tôi có phải thật sự què rồi không?”

Tôi nghiêm túc gật đầu, vỗ vai anh ta an ủi:

“Không có việc gì, tuy rằng tạm thời què, nhưng tôi rất nhanh có thể chữa khỏi cho anh.”

“Phì!”

Hàn Thần ôm bụng cười to, cười đến mức chảy nước mắt.

Hàn Đình Đình cũng rất vui vẻ, cười đến mức mất hết hình tượng.

Trong lúc nhất thời, cả sân chỉ còn lại tiếng cười.

“Đậu má, ông đây sắp ch ết vì cười rồi!”

"Tôi chỉ thuận miệng nói một câu đây là sông Hoàng Hà, vậy mà cô ta còn gật đầu phụ họa, tôi thiếu chút nữa nhịn không được bật cười!"

“Ôi trời không được, tôi cười nhiều đau bụng quá.”

“Đình Đình, em đi đâu tìm một “bảo bối” như vậy? Quả thực…!”

Hàn Đình Đình vừa cười, vừa vẫy tay về phía xa:

"Tống Phỉ Phỉ, cô có thấy không, người này là một kẻ lừa đảo, ở bên cô chỉ để lừa tiền của cô thôi."

“Anh, đừng giả vờ nữa mau đứng lên đi.”

Hàn Trạch xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì cười, cố gắng đứng dậy.

Một giây sau, nụ cười đơ lại trên khóe miệng.

13.

Tống Phỉ Phỉ đẩy đám người ra, liếc nhìn tôi như cười như không.

“Ơ, đại sư Lục xem phong thủy đâu thế?”

“Cô nói xem đây là trận pháp phong thủy gì?”

Tống Phỉ Phỉ là con gái của người giàu nhất Thượng Hải, cũng là bạn tốt kiêm đồ đệ của tôi.

Đáng lẽ ra hôm qua cô ấy cũng đi cắm trại với tôi.

Kết quả cô ấy phải đi vệ sinh trước khi lên đường, tôi vội vã đi ăn thịt nướng nên không đợi cô ấy, để cô ấy ở nhà một mình.

Hôm nay lúc chạy đến nhà Hàn Đình Đình xem phong thủy thì cô ấy đang ngủ trưa.

Hàn Đình Đình phái tài xế tới đón, tài xế kia vừa mở cửa đã đưa cho tôi hai cái bánh nướng thơm phức.

Nói là tiện tay mua trên đường, tôi vừa ăn bánh, vừa quay đầu đã quên mất Tống Phỉ Phỉ.

Giờ phút này nhìn thấy cô ấy, tôi không khỏi có chút chột dạ.

“Nơi này, nhà họ Hàn đã bị người ta bố trí trận ngũ tệ.”

Là người trong huyền môn, bởi vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều thường mắc ngũ tệ tam khuyết.

Ngũ tệ chỉ góa, quả, cô, độc, tàn.

(Goá vợ, quả phụ- ch ết chồng, cô- không bố mẹ, độc -không con cái, tàn tật)

Tam khuyết chỉ phúc, lộc, thọ.

Mà trận ngũ tệ được người trong huyền môn thiết lập dựa trên ngũ tệ tam khuyết này.

Nếu trong nhà bị bố trí trận ngũ tệ, người nhà sẽ bị tử, tàn, ngốc, cô, bần.

Tống Phỉ Phỉ nghiến răng nghiến lợi:

“Sao tớ chưa từng nghe cậu nói về trận ngũ tệ này?”

Tôi càng thêm xấu hổ.

Tống Phỉ Phỉ từng bước ép sát, tôi chật vật lùi về phía sau.

Kể từ khi nhận cô ấy làm đồ đệ, tôi chưa từng nghiêm túc dạy cô ấy cái gì.

Thường là đông một búa tây một búa, nghĩ đến đâu nói đến nấy.

Tất nhiên, những điều không nhớ tới còn nhiều hơn.

Thật sự đúng kiểu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tự bản thân.

14.

Thấy sắc mặt Tống Phỉ Phỉ không tốt, Hàn Đình Đình đi lên ân cần kéo cánh tay cô ấy.

“Ôi…Phỉ Phỉ à, tôi đã sớm nói cô ta là kẻ lừa đảo rồi mà.”

"Cái gì mà trận ngũ tệ chứ? Càng thái quá hơn chính là nói về Đại Vũ!"

“Với thân phận giang hồ lừa đảo như cô ta, dựa vào cái gì mà chơi với cô cơ chứ?”

"Cô còn coi cô ta là bạn bè, cô ta xứng sao?"

Tống Phỉ Phỉ dừng lại, hất tay Hàn Đình Đình ra, lạnh lùng liếc cô một cái:

“Tại sao cô ấy lại không xứng, cô thì xứng chắc?”

Hàn Đình Đình đứng hình, mặt lập tức đỏ lên.

Nhưng cô ta lại không dám trút giận lên Tống Phỉ Phỉ.

Dù sao lần hợp tác với nhà họ Tống này, là cơ hội mà nhà họ Hàn phải chen đến mức vỡ đầu mới tranh giành được.

Cho nên, cô ta đành hướng mũi nhọn về phía tôi.

“Lục Linh Châu, cô còn không thừa nhận mình là kẻ lừa đảo sao?”

“Cô nói anh cả tôi bị què, được, bây giờ tôi sẽ lột mặt nạ của cô ra!”

"Anh à, anh mau đứng lên đi, để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của tên lừa đảo này!"

Vừa nói, cô ta vừa bước nhanh tới, cố gắng kéo Hàn Trạch đứng lên khỏi ghế.

Sắc mặt của Hàn Trạch trắng bệch, trên trán từng giọt mồ hôi không ngừng lăn xuống.

"Anh…anh dương như không thể đứng dậy nổi..."

Hàn Đình Đình tức giận giậm chân xoay eo vung tay:

"Anh, đã lúc nào rồi anh còn muốn nói đùa!"

"Anh mau đứng lên đi. Trước khi Lục Linh Châu đến anh mới ngồi xe lăn mà, sao giờ lại không dậy nổi?"