Chương 44

Tuy Nhiễm Khải Minh đã nhiều lần dặn bạn gái không cần mất công làm cơm cho anh, nhưng Lạc Chi Dực vẫn vô cùng tâm huyết với việc vào bếp nấu nướng cho bạn trai. Vài ba hôm cô lại đem nguyên liệu đến, tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi mà mượn nồi với bếp để hầm canh cho anh.

Nhân viên quán lẩu thấy chuyện này mãi thì không khỏi chọc ghẹo một câu: “Quả nhiên là người phụ nữ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, tinh lực tràn đầy. Món canh hầm tình yêu vừa ngọt vừa thơm.”

Người duy nhất không nói gì là Trình Nhiên. Mỗi lần Trình Nhiên nhìn thấy quản lý Lạc của mình sớm sớm xách theo nguyên liệu tới, trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu, mất cả buổi sáng cũng không khá hơn được.

Cậu ấy không hiểu mình làm sao, cũng không dám phân tích cảm xúc của mình. Nhưng dù thế nào, cậu cũng quyết định sẽ ở lại Lửa Gầm. Mấy ngày trước, cậu ấy đã thuận lợi ký hợp đồng, cũng điều chỉnh lại vị trí của mình, hiện tại đã là nhân viên phục vụ ở sảnh.

Đáng lý ra khi làm việc ở sảnh chính, Trình Nhiên sẽ dễ tương tác với những nhân viên khác hơn, vậy mà ngược lại cậu ấy còn yên tĩnh hơn trước, trừ những lúc giao lưu về mặt công việc thì gần như không nói chuyện với người khác.

Lạc Chi Dực cũng phát hiện ra sự bất thường của Trình Nhiên, ví dụ như mấy hôm trước, trước giờ chợ đêm cậu ấy tới phòng làm việc tìm cô, lấy ra quyển sổ nhỏ luôn mang bên mình, nghiêm túc báo cáo những nội dung bản thân tổng kết được: Vị lẩu người trẻ tuổi thích nhất, món nào bán được nhiều nhất trong tuần qua, món ăn nào không được yêu thích, bao lâu không lên món thì khách hàng sẽ giục, tỷ lệ sử dụng khăn ướt.. thật sự đều là những nội dung không quá quan trọng, nhưng cậu ấy lại ghi rất tỉ mỉ.

Lạc Chi Dực thấy cậu ấy có tâm, dù cậu ấy có báo cáo bao nhiêu chi tiết vụn vặt cô vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Lần nào đi vào Trình Nhiên cũng rất câu nệ, nói xong lại ngượng ngùng mà lễ phép cười một cái. Thời gian cậu ấy ở phòng làm việc không dài, lần nào cũng nói những nội dung tương tự nhau, nhưng lại cho Lạc Chi Dực cảm giác như cậu ấy đang cố ý tìm thời gian đến nói chuyện với cô.

Có lẽ là vì cậu ấy ở đây quá cô đơn.

Nghĩ tới đây, Lạc Chi Dực thở dài, bây giờ cô cũng không biết phải nói gì với Trình Nhiên, nói không hay lại sợ cậu ấy càng ngại ngùng hơn.

Trước phiên chợ đêm hôm nay, Lạc Chi Dực đang chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, cô biết đó là ai, nhanh chóng lên tiếng: “Vào đi”.

Trình Nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một cái túi trong suốt, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Đối diện mới mở một quán bánh tart trứng khá ngon, em cũng xếp hàng đi mua, không cẩn thận mua nhiều quá, chia cho chị mấy cái nhé?”

Lạc Chi Dực dịu dàng nói: “Chị không đói lắm, hay là cậu chia cho người khác đi?”

“Nhưng em không mua nhiều đến thế, không đủ chia cho họ, cũng không thể cho mỗi người chỉ có một cái, thế thì trông em keo kiệt quá, mà em cũng chưa biết vị có ngon không.” Trình Nhiên vắt óc nghĩ xem nói sao để Lạc Chi Dực nhận bánh mình mua, “Thế này được không? Chị nếm thử xem vị như nào, nếu ngon thì mai em lại mua nhiều hơn chút rồi chia cho mọi người là được.”

Cậu ấy nói xong thì nhét túi vào tay Lạc Chi Dực.

Lạc Chi Dực nhận túi, nghĩ ngợi rồi nói: “Em không ngại chị chia cho bạn trai chị một cái chứ?”

“Đương nhiên không ngại.” Đôi mắt Trình Nhiên thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã che giấu được.

“Chị lấy ba cái là được rồi, còn lại em để mà ăn.” Lạc Chi Dực lấy ra ba cái bánh tart trứng để lên bàn, sau đó trả túi lại cho Trình Nhiên, “Đi nào, hôm nay thứ Sáu, buổi tối sẽ đông khách, chúng ta đi chuẩn bị sớm một chút.”

“Vâng.” Trình Nhiên nắm chặt túi, nghiêm túc trả lời một tiếng.

Công việc chuẩn bị trước phiên chợ đêm hôm nay tiến hành theo đúng quy trình.

Lạc Chi Dực vẫn luôn kiểm tra chất lượng hàng đông lạnh, vài món sắp hết hạn cô liền bảo Tiểu Giả bỏ đi, đồng thời ghi lại số lượng và chủng loại để tránh lần sau nhập hàng lại lãng phí.

Sau đó cô còn kiểm tra cả đồ tươi.

Cô bận rộn hồi lâu mới quay lại phòng làm việc uống ngụm nước, rồi ăn một cái bánh tart trứng, bất ngờ nhận ra cái bánh này rất ngon, thầm nghĩ để lại một cái cho Nhiễm Khải Minh. Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại gửi cho anh một tin nhắn, vài phút sau nhận được hồi âm của anh: “Anh tan làm sẽ qua đón em, em có muốn đi xem phim không?”

Xem phim? Đúng là Lạc Chi Dực cũng lâu rồi không đi xem phim, nhưng nghĩ đến gần đây Nhiễm Khải Minh đi làm rất vất vả, không muốn anh quá mệt, nên đã đề nghị không bằng về nhà xem show giải trí, tiện thể ăn bữa khuya.

Nhiễm Khải Minh bày tỏ tất cả đều nghe cô sắp xếp, sau khi tan làm anh sẽ qua đón cô.

Lạc Chi Dực trả lời: “Em đợi anh.”

Phiên chợ đêm của quán lẩu cũng đã bắt đầu, Lạc Chi Dực nghiêm túc nhìn báo cáo tài chính hàng quýmaf chị Trịnh làm trên máy tính. Phòng làm việc rất yên tĩnh, thấy mắt hơi khô nên cô cầm nước nhỏ mắt trên bàn nhỏ vài giọt, nhắm mắt rồi xoay nhãn cầu ba vòng, lại mở mắt ra tiếp tục xem.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hốt hoảng của quản đốc Mậu: “Quản lý Lạc, không ổn rồi! Bên ngoài có người gây sự!”

Dây thần kinh đang tập trung của Lạc Chi Dực như bị thứ gì sắc nhọn cắt đứt, nhanh chóng ngẩng lên.

Quản đốc Mậu đẩy cửa bước vào, chỉ tay ra ngoài, thở hổn hển nói: “Bên ngoài có mấy người đến, chỉ mặt gọi tên muốn gặp cô! Bọn họ rất hung dữ, vừa vào đã lật mấy cái bàn, dọa bao nhiêu khách chạy mất!”

Lạc Chi Dực đứng dậy, không nói gì thêm mà chạy thẳng ra khỏi phòng.

Quản đốc Mậu muốn đi ra ngoài theo nhưng lại lập tức dừng lại, anh ta lau mồ hôi trên trán, nới lỏng nơ trên cổ, bước tới lui tại chỗ một vòng, sau đó duỗi tay lấy cốc giấy còn một nửa trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Khi đặt cốc giấy xuống, anh ta như rơi vào trạng thái yên tĩnh khoảng mười giây, cuối cùng lựa chọn ở lại phòng làm việc.

Lạc Chi Dực chạy ra ngoài xem, sảnh chính đã hoàn toàn biến dạng. Hai cái bàn bị lật úp, bốn chân chổng lên trời, bên cạnh bàn là mấy cái ghế nhựa nghiêng ngả, có một cái đã bị ném gãy một chân, rơi xuống bậc cửa. Nồi đồng và bát đĩa cũng rơi loảng xoảng trên đất, nước lẩu bắn tung tóe tràn ra sàn nhà, trong không khí tràn ngập mùi lẩu cay nóng.

Lạc Chi Dực cố nén tâm trạng hoảng sợ, bình tĩnh nhìn một bàn sáu người ở cửa. Năm nam một nữ đang nhàn nhã ngồi ở đó, cười nói như không có việc gì, người con gái mặt trái xoan mặc áo ba lỗ trắng còn đang gắp đậu phộng ăn. Khi nhìn thấy Lạc Chi Dực bước tới, cô ta mở một lon bia, uống một ngụm phát ra tiếng “ực ực”.

Lạc Chi Dực nhìn trên bàn còn xếp mấy lon bia, đoán chừng họ tiện tay lấy “miễn phí” từ trong tủ lạnh ra.

Mấy người nhân viên căng thẳng nhìn Lạc Chi Dực, không dám lên tiếng.

Một lúc sau, Trình Nhiên bước lên một bước, nói: “Quản lý Lạc, họ nói đến đòi chị trả tiền.”

Lạc Chi Dực xua xua tay, ý để Trình Nhiên lùi xuống, một mình cô lại gần bàn đó, nói thẳng với người đang hút thuốc: “Trang Tiểu Duệ, tôi nợ tiền cậu khi nào? Cậu có giấy vay nợ không? Có thì lấy ra tôi xem nào.”

Trang Tiểu Duệ đang ngồi cúi đầu hút thuốc nghe vậy thì ngẩng lên, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt ba phần nhàm chán bảy phần ác ý, khàn giọng nói: “Là con tiện nhân Trang Y Manh nợ tôi, cô và cô ta không phải vẫn luôn là chị em thân thiết sao? Cô ta đã không trả được, cô trả thay cô ta đi.”

Bàn tay đang buông thõng của Lạc Chi Dực nắm chặt lại, cười lạnh một tiếng, hỏi cậu ta: “Trang Y Manh nợ tiền cậu khi nào? Mấy năm nay cô ấy chưa từng đòi một đồng nào của nhà cậu, cũng không ăn một hạt gạo nào của nhà cậu, làm gì có chuyện nợ tiền cậu?”

“Viện phí của bà tôi, phí phụng dưỡng ba tôi, còn có tiền cho cô ta học đại học cũng là ba tôi cho. Những khoản tiền này sau khi cô ta đi làm chưa trả cho người nhà đồng nào.” Trang Tiểu Duệ nhìn sàn nhà dưới chân, ngón tay gõ nhẹ, tàn thuốc rơi trên mặt sàn vừa mới được quét sạch, cười hai tiếng kì quái rồi nói tiếp, “Tôi thấy bây giờ chị sống tốt lắm, chắc không thiếu mấy đồng này đâu. Chúng ta thẳng thắn một lần, tổng cộng mười lăm vạn, chị trả một lần hay trả góp cũng được.”

“Cậu có tư cách gì đòi cô ấy trả tiền cho ba cậu!” Lạc Chi Dực phát cáu vì thái độ trịch thượng của cậu ta, cứng giọng nói, “Mau cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát đó.”

Trang Tiểu Duệ và người của cậu ta bất động, tựa như không hề có chút sợ hãi.

Lạc Chi Dực lấy điện thoại trong túi quần ra, vừa mới ấn mấy số, một chén trà liền bay qua mặt cô, cô nhanh chóng quay mặt đi nhưng vẫn bị đập trúng gò má, đau đến mức điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống mặt đất, cô nghiến chặt răng.

Điện thoại rơi trên đất, cuộc gọi còn chưa kết nối, một tên gầy gò mặc áo phông sọc đi tới, giơ chân dẫm mạnh lên điện thoại.

Nhân viên đứng phía sau sợ đến mức không dám cử động, cũng có người hét lên rồi lùi về phía sau. Chỉ có Trình Nhiên phản ứng nhanh nhạy, cậu ấy không nghĩ kịp nghĩ gì đã chạy tới góc tường cầm cây lau nhà xông lên!

“Mấy người cút đi!” Trình Nhiên hét lên một câu.

Lạc Chi Dực thấy Trình Nhiên cầm cây lau nhà chạy lên trước, vội vàng hét tên cậu, bảo cậu ấy dừng lại.

Dù sao Trình Nhiên cũng còn trẻ, còn đang độ tuổi sung sức, không thèm nhìn đối phương có bao nhiêu người, cứ vậy mà một mình xông lên trước. Không may là cậu ấy chẳng có kinh nghiệm đánh đấm gì, chỉ quăng quật cây lau nhà trong tay theo cảm giác, dường như cứ thế là có thể đuổi hết bọn họ ra khỏi cửa. Thế nhưng không tới vài giây sau, đầu gối cậu ấy bị đạp mạnh một cái, đau đớn ngã xuống, cây lau nhà trong tay bị đôi tay rắn chắc của một thanh niên khác lấy đi, sau đó giơ lên, đè chặt lên đôi vai cậu ấy, ấn cậu ấy quỳ rạp trên mặt đất!

Trình Nhiên ngã xuống nhưng vẫn gào to như trước: “Mấy người cút đi!”

Lạc Chi Dực chạy tới ngồi sụp xuống, dùng cơ thể mình bảo vệ Trình Nhiên, gào lên với bọn họ: “Các người có đánh thì đánh mình tôi thôi! Thử động đến người khác xem! Trang Tiểu Duệ, mấy người họ không ai nợ cậu hết! Cậu mới chạy từ bệnh viện tâm thần ra hay gì? Cắn bậy khắp nơi? Ngoài dùng bạo lực ra cậu còn biết làm cái gì khác không!”

Trang Tiểu Duệ đột nhiên đứng dậy, lại gần Lạc Chi Dực, nhìn cô từ trên xuống rồi nói: “Hôm nay nếu thuận lợi lấy được thứ mình muốn, tôi cũng chẳng thèm động đến ai. Nếu chị không ngu ngốc, chắc cũng hiểu đạo lý chân trần không sợ mang giày. Tôi khuyên chị nên thẳng thắn đi, trả tiền hộ chị em của chị, mấy người chúng tôi ăn ngon một bữa rồi sẽ rời đi. Thế thì chị và đám gà yếu này đều không bị đánh.”

Câu nói này của Trang Tiểu Duệ khiến cơn giận của Lạc Chi Dực bốc lên tận đỉnh đầu, cô bất chấp gào ngược lại: “Cậu muốn tiền? Được, nằm mơ đi sẽ lấy được! Tôi không cho cậu đấy, cậu làm gì được tôi nào? Cậu có giỏi thì cứ đánh chết tôi đi!”

Nói câu này tất nhiên cô cũng sợ hãi, thế nhưng sự quật cường đã khỏa lấp nỗi sợ ấy, cô nhìn mặt Trang Tiểu Duệ chỉ thấy vạn phần căm ghét, nghĩ cậu ta từng ẩu đả với Trang Y Manh, nghĩ đến cảnh cậu ta từng đánh nhau với Nhiễm Khải Minh, cô nghĩ dù hôm nay có phải liều mạng cũng không cho cậu một cắc tiền nào.

Lời của Lạc Chi Dực vừa nói ra, cô gái ban nãy còn nhàn nhã ăn đậu phộng đột nhiên lao tới, cúi người xuống, tát một cái vang dội lên mặt cô.

Mặt Lạc Chi Dực vô cùng đau đớn.

“Ồn chết mất, câm mồm.” Cô gái mặc áo ba lỗ trắng cười một tiếng, lùi lại một bước, tay kia ném đậu phộng lên mặt Lạc Chi Dực sỉ nhục cô, sau khi cười liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, “Đừng lãng phí thời gian của mọi người! Mau trả tiền nợ cho Tiểu Duệ đi!”

Hai mắt Trình Nhiên đỏ bừng, định lặng lẽ giơ tay túm chân người con gái kia, ai ngờ cô ta nhạy bén phát hiện, chẳng những né tránh được, còn tiện thể dẫm mạnh lên bàn tay cậu, đau đến mức Trình Nhiên hét thành tiếng.

“Mày buông cậu ấy ra!” Lạc Chi Dực giận đến cùng cực, cả người lao về phía trước, dùng bả vai đẩy cô ta ra.

Cô ta bị Lạc Chi Dực dùng toàn sức đẩy ngã, buột miệng kêu “A” một tiếng.

Lạc Chi Dực vừa muốn quay đầu xem vết thương trên tay Trình Nhiên, một bóng người lướt sát đến gần cô, cô vừa cảm nhận được thân nhiệt, sau đó không kịp phòng bị đã bị một bàn tay đẫm mồ hôi bắt lấy cổ áo, bàn tay gần như dán sát vào lỗ mũi cô. Ngắn ngủi vài giây sau, cô bị ném mạnh ra, như vứt một đống rác vậy.

Khi bị quật ngửa ra, bên tai Lạc Chi Dực còn nghe ba chữ “Đi chết đi”.

Đồng tử của Trình Nhiên giãn ra, Kỳ Kỳ cũng không nhịn được mà hét lên chói tai, những nhân viên khác sau một hồi khϊếp sợ cũng bắt đầu tức giận mắng mỏ.

Đầu Lạc Chi Dực đập xuống sàn nhà, trước mắt tối om, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, cổ họng như nghe mùi máu tươi xộc lên. Đầu cô nặng trĩu, người cũng vậy, hai tay lạnh cóng, không thể bò dậy, chỉ thấy từng cơn buồn nôn.

Trong cơn choáng váng, cô nghe tiếng Trình Nhiên đánh nhau với bọn họ, cô cũng nhìn thấy những nhân viên khác, bao gồm cả Kỳ Kỳ gầy yếu nhất cũng lục tục cầm chổi, hốt rác, bàn ghế với cả nồi chảo xông lên trước, đánh lộn với đám người kia.

Những cái bóng chồng lên nhau không ngừng chuyển động trước mắt cô, kèm theo những tiếng la hét gào rú. Cô rất sốt ruột nhưng lại lực bất tòng tâm, sau khi hít thở sâu vài hơi, cô thử nắm chặt tay, lại chống tay gắng sức nâng người dậy. Tuy rằng giờ đây người cô mềm như bún, nhưng cũng không thể ngồi mãi thế được.

Cô cẩn thận từng chút quay đầu lại, cảm giác buồn nôn tức khắc lại dâng lên, không nhịn được nôn ra một chút, còn chảy cả nước mắt nước mũi. Sau khi nôn xong, cô hít thở thật sâu, bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ.

Trong một phút chốc cô nghe thấy tiếng bước chân rất quen thuộc, trái tim vừa mới thả lỏng thì thần kinh lại căng chặt – là Nhiễm Khải Minh tới đón cô.

Cô rất rõ tiếng bước chân của Nhiễm Khải Minh, cô gắng sức quay đầu lại, liếc mắt ra phía cửa. Trong những hình bóng đang không ngừng chuyển động trước mắt cô, chỉ có bóng dáng anh là rõ ràng hơn cả.

Trong đầu cô hiện lên khung cảnh vẫn còn rất mới mẻ, là khung cảnh năm đó anh đánh nhau với Trang Tiểu Duệ, là khung cảnh đáng sợ nhất cô từng thấy trong đời này, nỗi sợ đánh mất anh lại lần nữa như làn khói bủa vây trái tim cô.

Mặc dù đang đổ mồ hôi ròng ròng, cô vẫn cắn chặt răng, dùng hết sức lực còn sót lại, dựa vào bàn tay và khuỷu tay nâng người dậy, sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía cửa.

Trước mắt cô đều là những bóng người vặn vẹo, khó khăn lắm mới tìm được một kẽ hở, cô nhìn thấy người mình muốn tìm, mà anh đang bị Trang Tiểu Tuệ đá mạnh vào bụng. Cô hít một hơi, mặc kệ tất cả, nhào tới phía sau Trang Tiểu Duệ.

Đôi mắt Trang Tiểu Duệ rất độc ác, nhìn thấy người tới là ai, cậu ta lại ném cô ra ngoài như ném một phế vật. May mắn lần này Lạc Chi Dực có chuẩn bị, khi cậu ta vung tay lên liền buông ra, lùi về sau mấy bước, duỗi tay bám lấy góc bàn.

Nhiễm Khải Minh thấy cô lại gần, chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại cũng biến mất, anh trở nên nóng nảy, đấm một phát vào mũi Trang Tiểu Duệ. Trang Tiểu Duệ bị đau, nhíu mày dữ tợn, khóe mắt liếc một vòng, cúi người tiện tay nhặt một cái ghế gãy đập về phía Nhiễm Khải Minh. Nhiễm Khải Minh lấy tay đỡ, ghế rơi xuống đất, tranh thủ lúc Trang Tiểu Duệ chưa kịp tấn công tiếp, Nhiễm Khải Minh duỗi chân quét mạnh chân cậu ta. Phía dưới của Trang Tiểu Duệ không vững, trực tiếp ngã xuống đất.

Trang Tiểu Duệ thở hổn hển, ánh mắt xảo quyệt như con rắn độc, đưa tay về phía thắt lưng, một đồ vật lóe lên màu sáng bạc lặng lẽ rơi vào tay cậu ta, cậu ta mạnh mẽ đứng dậy bổ về phía Nhiễm Khải Minh.

Lạc Chi Dực ngửi thấy mùi nguy hiểm, lần này cô lao thẳng về phía Nhiễm Khải Minh, che chắn trước mặt anh. Nhiễm Khải Minh đỡ lấy cô gái vẫn còn yếu ớt, một tay ôm chặt eo cô, cảm nhận được tình hình, dùng tốc độ nhanh nhất quay người, trực tiếp quay lưng về phía Trang Tiểu Duệ

Trong lòng anh là món quà tốt đẹp và ấm áp nhất vận mệnh an bài cho anh, sau lưng là một lưỡi dao lạnh lẽo đang âm thầm ép sát. Trang Tiểu Duệ cầm chặt dao nhỏ, đâm thẳng về phía lưng anh, con dao đâm sâu vào người anh, sau khi xoay mấy cái lại mạnh mẽ rút ra, dùng lực mạnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng xé thịt.

Cách một lớp áo mỏng manh, máu tươi của Nhiễm Khải Minh nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo của anh, loang thành một vùng rộng.

Cô gái mặc áo ba lỗ trắng lập tức nhận ra Trang Tiểu Duệ mất kiểm soát, trong lòng ớn lạnh, lớn tiếng nhắc nhở cậu ta: “Tiểu Duệ, đi thôi!”

Mấy người bạn của Tiểu Duệ thấy cậu ta đã làm người ta đổ máu, trên mặt liền lộ vẻ hoảng sợ, không muốn bị cậu ta liên lụy, ngay lập tức muốn xoay người chạy ra cửa.

Trang Tiểu Duệ lại không hề cử động, đôi mắt ác liệt như có thuốc độc, có cảm giác đâm lao thì phải theo lao, đã làm phải làm đến cùng, cậu ta rút dao ra, lại lần nữa nhấc tay muốn đâm Nhiễm Khải Minh từ phía sau.

“Cẩn thận!” Trình Nhiên nhảy qua, hai tay giật lấy đồ trong tay Trang Tiểu Duệ.

Trang Tiểu Duệ đã đỏ cả mắt, quay người một cái, giơ tay muốn rạch lên mặt Trình Nhiên. Trình Nhiên may mắn né được, Nam Nam đứng cách cậu không xa ném một cái nồi đồng về phía Trang Tiểu Duệ, mu bàn tay Trang Tiểu Duệ bị đập trúng, dao nhỏ trong tay run lên rồi rơi xuống đất.

“Tiểu Duệ, đi mau! Mấy người khác đều chạy hết rồi!” Cô gái mặc áo ba lỗ trắng cũng chính là bạn gái của Trang Tiểu Duệ, thấy tình hình thay đổi thì trong lòng rất sốt ruột, đâu có giống với câu nói trước đây Trang Tiểu Duệ từng nói, “Chơi đùa một chút rồi đào ít tiền, rất đơn giản thôi”. Hiển nhiên là Trang Tiểu Duệ đã phát điên, cô ta phải nhanh chóng ngăn cản cậu ta lại, thế nhưng đúng lúc này lại có người túm tóc cô ta.

Ban đầu tóc Kỳ Kỳ được tết lại, bây giờ xõa hết ra, khuôn mặt ửng hồng, một tay túm tóc bạn gái Trang Tiểu Duệ, một tay cấu eo cô ta, liên tục mắng: “Khốn nạn! Cô là đồ khốn nạn!”

Bạn gái Trang Tiểu Duệ dùng sức đá vào chân Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ bị đau, lập tức thả tay ra.

Thoát được rồi, bạn gái Trang Tiểu Duệ thở hổn hển, tinh thần hoảng loạn, cân nhắc giữa “làm đồng phạm của tên bạn trai điên cuồng và “chạy ngay đi, tìm một tên bạn trai khác”, cô ta quyết định lựa chọn cái thứ hai.

Dù sao cô ta cũng đã nhắc nhở cậu ta, cũng xem như đã làm hết sức mình, cậu ta cứ muốn làm khùng làm điên, cô ta cũng chẳng còn cách nào khác. Thế là cô ta nhìn cậu ta một cái, cắn răng chạy ra ngoài.

Kỳ Kỳ không đuổi được, lập tức xoay người nhặt chiếc di động rơi trong góc, vội vã gọi cảnh sát và cứu thương.

Lạc Chi Dực gắng gượng hồi lâu, cuối cùng mất đi tri giác, nhắm mắt lại, gục xuống trong vòng tay Nhiễm Khải Minh.

Vết thương sau lưng Nhiễm Khải Minh ngày càng đau, mất máu liên tục làm anh tái nhợt và choáng váng, nhưng anh vẫn gắng sức ôm chặt người trong lòng, để cô dựa sát vào mình, cho cô thêm cảm giác an toàn.

Dưới sự hợp tác của Trình Nhiên, Nam Nam, Khâu Miễn, Vương Lực, Kỳ Kỳ và những nhân viên khác, tuy ai nấy đều đẫm mồ hôi, nhưng cũng xem như kiểm soát được tên điên vừa cuồng vọng vừa ác độc Trang Tiểu Duệ.

Trình Nhiên nhanh chóng tìm đến một sợi dây nilon, trói chặt hai tay Trang Tiểu Duệ lại.

Rất nhanh xe cảnh sát và xe cứu thương cũng đến, trước tiên đưa Trang Tiểu Duệ và vài nhân viên đi phối hợp điều tra. Nhiễm Khải Minh đợi Lạc Chi Dực lên xe cứu thương, dây thần kinh căng thẳng như đứt lìa, anh vẫn luôn rất chóng mặt, ý thức trở nên mơ hồ, nghiêng ngả đi lên xe cứu thương để y tá cấp cứu cầm máu cho mình.

Chỉ còn một mình Khâu Miễn ở lại Lửa Gầm, cậu ấy vẫn còn hoảng loạn, việc đầu tiên nghĩ đến là muốn nghe giọng người nhà để an ủi trái tim đang đập điên cuồng. Cậu ấy mò túi quần, may mà điện thoại không rơi, vội vã rút ra muốn gọi cho mẹ. Khóe mắt đảo quanh liền thấy một bóng người đang cẩn thận từng chút bước tới.

“Quản đốc Mậu?” Khâu Miễn nắm di động, sắc mặt khϊếp sợ, “Anh, anh vẫn luôn ở trong quán?”

Quản đốc Mậu đầu đầy mồ hôi, như thể vừa tự thân trải qua một trận chiến, hai chân run rẩy lại gần, sợ sệt nói: “Tôi vẫn luôn ở trong phòng làm việc, ngoài này xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh nhau với ai? Mặt cậu sao có hai vết bầm thế kia? Khóe miệng còn chảy máu nữa? Báo cảnh sát chưa? Mấy người đó đi rồi đúng không? Quản lý Lạc đâu? Tôi nói rốt cuộc cô ấy nợ bọn họ bao nhiêu tiền? Sao cô ấy lại động tới đám người này chứ? Nếu không phải tôi cẩn thận, suýt chút nữa đã bị cô ấy liên lụy rồi.”

Khâu Miễn cạn lời, vô cùng khinh thường người đàn ông trước mặt, tức giận ngắt lời anh ta: “Sao anh lại trốn một mình? Chẳng nhẽ anh không nghe thấy tiếng động bên ngoài? Sao anh không giúp báo cảnh sát sớm một chút?”

“Sao mà tôi biết được là nghiêm trọng thế?” Quản đốc Mậu với vẻ mặt kinh ngạc “sao cậu dám nói chuyện với tôi như vậy”, sau khi khắc chế được cảm xúc mới giải thích với cậu ấy, “Tôi tưởng là quản lý Lạc nợ tiền bọn họ, vậy bọn họ đến đòi tiền cũng không phải vô lý, sao tôi biết được là sẽ đánh nhau? Tôi còn tưởng bọn họ chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Vả lại, tình huống của tôi đâu có giống các cậu? Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chẳng may tôi có mệnh hệ gì, vợ với con gái phải làm sao? Cậu nhìn kiểu gì đấy? Cậu đang khiển trách tôi?”

Khâu Miễn nắm chặt tay, kìm nén cơn giận, quay đầu không nhìn anh ta.