Chương 54: Bỏ củ học mới ( lời hứa của Trần Tiểu Bang 1 )

" Tại 1 nơi hẻo lánh trên núi lúc này có hai mẹ con đang tắm trong 1 khe suối trong mát cười nói vui vẻ : Tiểu Ngọc đừng làm rộn nửa, mau xoay lưng về phía nương ......người phụ nữ giọng nói ngọt ngào tràn đầy yêu thương nói với nữ nhi mình "

Vâng : Tiểu Ngọc ngoan ngoãn trả lời....nương, khi nào thì phụ thân con mới trở về chơi với con, con nhớ phụ thân lắm..

..Hai mẹ con này ko ai khác 9 là Trình Ngọc Đan cùng Tiểu Ngọc!!!

.Tiểu Ngọc ngoan, phụ thân nhất định sẽ sớm chở về thăm con...nghe nữ nhi mình nhắc đến Trần Tiểu Bang thì Trình Ngọc Đan trong mặt tràn ngập vẻ nhu tình ko thôi.

.Mới đây mà Tiểu Bang đã đi hơn nữa năm rồi ko biết hắn bây giờ ra sao có bình an hay ko, tuy rằng mình đã truyền hết võ công, cùng áo giáp thiên tơ tằm và cả Xuy hồn kiếm cho hắn, nhưng giang hồ hiểm ác hung tàn, chỉ bằng vào vẻn vẹn vài tháng học võ công của hắn thì e rằng còn quá non kém, thậm chí còn thua cả thời gian nhập môn của 1 đệ tử ngoại môn tầm thường, nếu hắn gặp phải những tên cóc ké thì ko nói, còn nếu đυ.ng phải cao thủ thật sự thì e rằng... Hê Trình Ngọc Đan ơi Trình Ngọc Đan ko hiểu sao hôm xưa ngươi lại cho hắn đi làm gì, bây giờ lại ngồi đây lo sợ đủ điều, đang suy nghĩ... thì Tiểu Ngọc xoay mặt lại nói nương người đang suy nghĩ gì vậy á, Tiểu Ngọc vẻ mặt ngay thơ nói.

.À ko, ko có gì

.Oa ngực của nương thật là lớn, khi nào thì ngực của con mới được lớn như nương vậy á...Tiểu Ngọc mở to mắt nhìn lấy cặp ngực của mẹ mình trước mắt đầy tò mò.

Trình Ngọc Đan mỉm cười xoa xoa lấy đầu nữ nhi mình : khi nào còn lớn thì tự nhiên cũng giống như nương mà thôi, thậm chí còn lớn hơn của nương nửa nha.

.Thật ko á, nương ko có gạt con chứ, Tiểu Ngọc mắt sáng lên nói

.Ưʍ..con khi nào được 15 hay 16 tuổi gì đó thì ngực của con sẽ tự động lớn lên thôi....hihihi....Trình Ngọc Đan nói nói thì ưỡn ngực lên, vì có hai mẹ con, mà con mình lại là nữ nhi nên khi tắm cùng nữ nhi mình thì Trình Ngọc Đan thường cởi sạch y phục, chỉ mặt duy nhất cái tiểu nội khố che lại chỗ chân quý nhất của mình..

.Nương con muốn ngậm, Tiểu Ngọc le lưỡi nói.

.Nha đầu con, lớn tới chừng này rồi mà còn đòi ngậm nhũ của nương nửa à, Trình Ngọc Đan gõ nhẹ vào đầu nữ nhi mình.

.Nương con muốn ngậm, Tiểu Ngọc lại giở trò nhõng nhẽo ra với mẹ mình.

"Được rồi , được rồi sợi con luôn...nói xong Trình Ngọc Đan ôm lấy đầu nữ nhi mình vào lòng, Tiểu Ngọc há miệng ra liền ngậm ngay đầu ti hồng hào của mẹ mình vào miệng núp lấy chùn chụt, 1 bàn tay khác thì xoa xoa 1 bên vυ" còn lại " um ..Trình Ngọc Đan rên nhẹ lên 1 tiếng : Tiểu Ngọc nhẹ thôi con đừng cắn....???

- Lúc này lại nói đến Trần Tiểu Bang sau khi được người đàn bà thần bí là Châu Ánh Sương giải khai huyệt đạo trên người xong, thì bà ta liền 1 tay nắm lấy hắn liền vận khởi khinh công rời đi, sau khi đi được hơn 10 dặm liền dừng lại trước 1 gốc cây lớn, đi lại gần gốc cây Châu Ánh Sương liền ngồi xuống lấy tay vén đi đóng cỏ trên mặt đất ra sang 1 bên thì liền hiện ra nắp cơ quan ấn vào trong nút cơ quan, thì cách đó ko xa tầm hơn bảy tám trượng liền ầm ầm hiện ra 1 cái hang động vừa đủ cho 1 người đi vào......................tiểu tử còn đứng ngay người ra đó làm gì, còn ko mau đi vào Châu Ánh Sương quát hắn 1 tiếng thì liền tiến vào trong....lối vào tuy nhỏ chỉ đủ cho 1 người đi nhưng khi đi được tầm vài chục bước chân thì ko gian bắt đầu trở nên lớn dần, tuy đường vào tối đen như mực đưa tay ko thấy năm ngón nhưng vì phía trước có Châu Ánh Sương dẫn đường nên Trần Tiểu Bang miễn cưỡng vẫn có thể đi theo được, sau khi đi được 8 hướng 10 rẽ" đi tầm hơn nữa canh giờ thì rốt cuộc cũng ra khỏi Sơn Động tối tăm kia....trước mắt hắn ko còn màn đêm hắc ám hay lối vào nhỏ hẹp nữa mà thay vào đó là hoàn toàn trái ngược lại giờ đây trước mắt hắn là phong cảnh hữu tình, non sông nước biết cây cối xanh tươi ko khác gì thiên đàng dành cho tiên nhân ngự ở, trước mặt hắn là 1 thác nước đang ko ngừng trút xuống con suối trong xanh kia, thác nước cao tầm ba bốn chục trượng, nhưng khi nhìn kĩ giữa con thác có thêm 1 hang động lúc ẩn lúc hiện, xung quanh chim chóc ko ngừng kêu lên như đón gọi mùa xuân......trong khi Trần Tiểu Bang đang miên man suy nghĩ thì bên tai vang lên 1 giọng nói trêu tức hắn : nơi này rất đẹp phải ko, nhưng nó sẽ giam cầm ngươi cả 1 đời ở đây hahaha, để ta xem đến lúc đó ngươi còn phấn khởi như bây giờ ko hahaha...Châu Ánh Sương cười lớn 1 tiếng.

..Trần Tiểu Bang im lặng ko nói, chỉ nhìn xung quanh thêm 1 lát rồi mới lên tiếng : Châu tiền bối, người ko cần phải đã kích vãn bối làm gì, theo như vãn bối thấy thì chắc giữa người và Mộ Thế Anh kia từng có 1 đoạn thời gian tốt đẹp nhưng khi.....im miệng, ko đợi Trần Tiểu Bang nói xong Châu Ánh Sương liền quát hắn nói....tiểu tử ngươi muốn sống thì tốt nhất đừng ở trước mặt ta nhắc đến tên hắn bằng ko mà nói bổn tọa sẽ lập tức nhất chưởng đánh chết ngươi ngay tại chỗ này, ngươi có tin hay ko, Châu Ánh Sương mày liễu dựng lên nhìn chằm chằm hắn, như đang chờ đợi hắn nói 1 câu liền bạo khởi ngay lập tức.

.Vãn bối ko dám, Trần Tiểu Bang vội vã cung kính nói, sau lưng hắn mồ hôi lạnh chảy xuống ko ngừng.

" Sau một lúc thì Châu Ánh Sương tâm tình cũng dần bình thường trở lại : tạm thời ngươi cứ ở lại nơi này, mỗi ngày vào ban đêm ta sẽ mang thức ăn tới cho ngươi, ta khuyên ngươi 1 câu chớ có đi loạn ra ngoài cửa động bằng ko mà nói ngươi có chết trong đó cũng ko ai biết được, vì nơi này ngoại trừ ta ko ai biết và cũng ko kẻ nào đi vào được, ta ko ngại nói luôn cho tiểu tử nhà ngươi biết nơi đây chỉ có 1 lối vào và cũng là lối ra duy nhất trong đó có trên dưới ko ích mấy mươi cơ quan cho dù là đại cao thủ đi vào cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở ra " sợi rồi à, thấy Trần Tiểu Bang bất động thanh sắc đứng yên, Châu Ánh Sương cười thầm một tiếng.

..Chớp mắt đã qua 2 ngày ngoài việc ăn với ngủ ra Trần Tiểu Bang hắn hoàn toàn dốc lòng tập luyện võ công, tranh thủ rảnh rỗi lúc này đây, bởi vì hắn biết nếu muốn làm nên đại sự thì ko thể chỉ dựa vào cái đầu, mà còn phải thêm thực lực, hắn biết thời đại nào cũng vậy đầu óc luôn đi chung với thực lực, hiện tại hắn thiếu nhất chính là thực lực, ban đầu khi còn ở bên cạnh Trình Ngọc Đan học võ công...hắn cứ nghỉ võ công hiện tại của mình tuy ko được gọi là cao thủ chân chính, nhưng chí ích cũng có thể tiếp được một hai chiêu của họ, nhưng hiện tại xem ra mình ngay cả bỏ chốn cũng ko xứng, càng nghĩ hắn càng tức giận ko thôi..... Đùng..đùng......Trần Tiểu Bang dồn hết khí lực vào nhất chưởng đánh xuống con suối trước mặt thì liền nổ tung ra!

.Hừ..đúng là thứ vô dụng, 10 thành công lực chỉ có thể phát huy ra chưa đến nửa thành, 1 tiếng trêu tức từ sau lưng hắn vang lên!

.Trần Tiểu Bang vội xoay người lại cung kính đáp : Châu tiền bối người đã đến....vãn bối tư chất ngu dốt để người chê cười rồi.

..Hừ. ngươi cũng biết mình ngu dốt sao, ta còn tưởng ngươi ko nhìn ra ấy chứ, Châu Ánh Sương ko chút niệm tình nói ra.

.Con bà nó..Châu Ánh Sương con đàn bà điên kia, lão tử ta ko biết kiếp trước có cưỡиɠ ɖâʍ ngươi hay ko mà kiếp này ngươi cần gì phải làm nhục lão tử ta như vậy chứ, Trần Tiểu Bang trong lòng tức giận ko thôi, nhưng hắn cũng đành phải đè nén cơn giận vào trong mà ko dám nói ra..

.Trần Tiểu Bang bày ra khuôn mặt nịnh nọt cười nói : Châu tiền bối võ công cái thế, ko biết người có thể nhận vãn bối làm đệ tử có được hay ko a.

.Châu Ánh Sương chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn lấy khuôn mặt nịnh hót của hắn lúc này, nhưng ko biết trong lòng đang nghĩ gì : nhận ngươi ko phải ko được, có điều..... Nói đến đây bà ta dừng lại.

..Trần Tiểu Bang lúc này đâu còn lạ lẫm gì về mấy câu nói như này hắn bình thản đáp : như vãn bối đã nói mạng của vãn bối là của người, Châu tiền bối muốn như thế nào vãn bối còn ko dám ko nghe.

.Châu Ánh Sương ko ngờ tới hắn lại dám nói ra như vậy : người chắc chứ.

.Vãn bối Trần Tiểu Bang chưa bao giờ biết nói 2 lời.

" Tốt.... Châu Ánh Sương lấy 1 viên thuốc màu đen ra đưa đến trước mặt hắn ; nuốt vào.

.Ực1 tiếng, hắn ko nói 1 lời liền nuốt vào trong miệng.

..Tiểu tử này xem ra lá gang cũng ko nhỏ a xem xét chắc hẳn ông trời tội nghiệp ta nên phái hắn đến đây giúp ta rồi, Mộ Thế Anh ta nhất định để cho ngươi sống ko bằng chết...

.Ngươi ko sợi trong thuốc có độc sao.

.Nếu Châu tiền bối muốn gϊếŧ vãn bối thì ko cần thiết phải làm rắc rối chi nhiều vậy, trực tiếp nhất chưởng đánh chết vãn bối ko hay hơn sao, cần gì phải phiền phức như vậy...Trần Tiểu Bang ngữ khí bình thản đáp.

"Châu Ánh Sương đứng yên nghiền ngẫm nhìn xem hắn đang giở trò gì, một lát sau bà ta mỉm cười nói : tốt xem tiểu tử ngươi cũng là người thành thật bổn tọa phá lệ 1 lần nhận ngươi làm đệ tử, nhưng trước khi ta truyền thụ võ công cho ngươi, ta muốn ngươi phải thề độc, sao khi ngươi võ công Đại Thành phải giúp ta làm 2 chuyện"

.Đồ đệ bái kiến sư phụ - cung chúc sư ( phụ phước như Đông Hải - thọ tỷ nam sơn ) Trần Tiểu Bang vội vã quỳ xuống ra mắt hành lễ ???

.Sư phụ hôm nay người có ơn với con, đồ nhi hôm nay xin thề mai này nếu như sư phụ muốn đồ nhi làm chuyện gì thậm chí muốn mạng sống của đồ nhi, con tuyệt đối ko oán thang nữa lời, huống chi chỉ là 2 chuyện...Trần Tiểu Bang nói như chém đinh chặt sắt!

.Tốt đồ nhi ngoan, mau đứng lên đi, Châu Ánh Sương mỉm rồi đỡ lấy hắn lên, bà ta bề ngoài cười ,nhưng trong lòng ko cười, tiểu tử này thật sự là láo cá, mà da mặt lại còn dày như cả bức tường thành, hừ nhưng ko sao, bổn tọa ko tin là ko trị được tiểu tử thúi nhà ngươi ?

.Tiểu Bang nói đi là ai đã truyền dạy võ công trước đó cho con và những môn võ công con học gồm những gì, nếu con ko thành thật nói cùng sư phụ thì ta ko cách nào chỉ điểm thêm cho con..đây là lần đầu tiên Châu Ánh Sương dùng giọng nói mềm mại nói với hắn trong suốt mấy ngày qua.

.Trần Tiểu Bang nghe được liền nổi hết cả gai óc trên, con bà nó mụ ta lại giở trò gì với ta nửa đây, khi ko lại ngọt ngào với mình như vậy, lại còn kêu mình bằng con nữa chứ, hừ ta ko tin bằng vào cái thề thốt đầy giả tạo của mình mà bà ta lại tin sái cổ đến thế, lúc này đây đến phiên hắn bán tín bán nghi!!

.Trần Tiểu Bang trầm tư hồi lâu rồi mới đáp : sư phụ minh giám, đệ tử chỉ có thể nói đệ tử học được võ công gì, còn người dạy võ công cho đệ tử thì ko thể nói, mong sư phụ thứ lỗi...

..Hừ vậy lúc nãy kẻ nào vừa thề thốt, cho dù là ta muốn mạng của ngươi, ngươi cũng ko oán thang nửa lời, bây giờ ta chỉ hỏi kẻ nào trước kia dạy võ công cho ngươi mà ngươi cũng ko dám nói...Châu Ánh Sương tức giận ko thôi.

..Sư phụ thông cảm cho đồ nhi, ko phải con ko nói, mà cổ nhân có câu ( nhất ngôn cữu đỉnh ) đệ tử từng hứa với người đó, sẽ ko tiết lộ danh tính khi chưa được sự đồng ý của người đó, chẳng lẻ sư phụ mong muốn đồ nhi của mình mang tiếng thất tính với người sao,, Trần Tiểu Bang hùng hồn đầy lí lẽ nói.......

.Biết có tranh cãi cùng hắn tiếp cũng ko phải là cách sáng suốt gì, Châu Ánh Sương đành nói sang chuyện khác : thôi được rồi đã ngươi ko muốn nói, ta cũng ko ép buộc ngươi, quay lại vấn đề lúc nãy đi..tuy võ công của ngươi hiện tại cũng tạm được, nhưng chiêu thức lẫn nội công của ngươi điều rất hỗn tạp, nếu ta đoán ko lầm người truyền dạy võ công cho ngươi tuyệt đối ko phải là người tầm thường, cố ý dạy cho ngươi võ công tạp nham như thế chủ yếu là vì che giấu đi thân phận mình, cho nên từ hôm nay trở đi tiểu tử ngươi phải học lại từ đầu..!!!