Chương 10

Trên đài, dưới đài loạn thành một đoàn.

Cuối cùng, giáo viên phụ trách buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường đưa tôi và Lâm Tửu xuống sân khấu.

Người chủ trì đi lên giảng hòa.

Tiết mục tiếp theo chính là bài múa cổ điển của nhóm chúng tôi.

Ở hậu trường tôi đi ngang qua các cô gái tham gia biểu diễn.

Tô Lam rưng rưng nước mắt chạy tới, nắm tay tôi:

"Cậu bị thương phải không?! Đáng lẽ tớ nên đi cùng cậu."

"Tớ không sao."

Tôi mỉm cười xoa đầu cô ấy, an ủi cô ấy: "Hãy lên sân khấu tỏa sáng đi. Luyện tập lâu như vậy, hãy tự tin thể hiện và mang về cho bản thân một màn trình diễn hoàn hảo."

Giải nhất biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ nhận được tiền thưởng 100.000 nhân dân tệ.

Từ lúc bắt đầu, điệu nhảy này đã không phải được sắp xếp cho tôi.

Nhìn bọn họ bước lên sân khấu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Rồi nhắm mắt lại giữa cơn đau dữ dội và mệt mỏi dâng trào khắp cơ thể.

Ngay cả ý thức cũng chìm trong bóng tối.

……

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.

Đêm đó, Lục Tâm Đình xông vào phòng bệnh:

"Đồ đ.i.e^n kia! Lục Tâm Hỉ, mày là đồ đ.i.e^n!"

Anh ấy muốn thực hiện từng bước một, từng bước đưa người trong lòng của mình đi lên vị trí rực rỡ và tỏa sáng.

Giống như việc chính tay mình chăm sóc che chở cho một đóa hoa đâm chồi nảy lộc, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Nhưng mà anh trai à, làm sao em có thể cho anh một cơ hội như vậy chứ?

"Phải làm sao đây, anh hai? Tiểu Bạch Liên của anh còn chưa chơi xong bản nhạc, thì kế hoạch đánh gãy chân em của các anh cũng đã bị bại lộ, cô ta rốt cuộc không leo nổi lên cái trường mà cô ta muốn học nữa rồi."

Tôi chợt nghĩ tới cái gì: “À đúng rồi, đồng phạm của anh, Giang Thiêm vẫn đang nằm trên đất trong nhà tổng hợp, nếu có thời gian, nhớ đưa anh ta đi bệnh viện."

Tôi nắm lấy góc chăn cười to, ảnh hưởng đến vết thương trên mắt cá chân, khiến nét mặt tôi hơi méo mó vì đau đớn.

Từ hình ảnh phản chiếu trong con ngươi của anh ấy, tôi thấy dáng vẻ của chính mình.

Như một kẻ đ.i.e^n.

Hoặc là từ ngày tôi c.hết ở kiếp trước, tôi cũng đã là một kẻ đ.i.e^n.

Cơ mặt Lục Tâm Đình khẽ co giật, lửa giận trong mắt lóe lên rồi biến mất.

Khi nhìn lại, đã trở về vẻ thờ ơ và trịch thượng thường ngày:

"Có tác dụng gì không? Lục Tâm Hỉ, cho dù Lâm Tửu biểu diễn thất bại, mày cũng không thể biểu diễn vũ đạo của mình. Không chỉ vậy, dáng vẻ đ.i.e^n đ.i.e^n khùng khùng của mày cũng đã bị camera bên cạnh ghi lại hết rồi. Lần này, không phải mày cứ lấy được giấy chẩn bệnh giả là có thể lừa gạt người khác như ngày xưa nữa. Trường học đã liên hệ với ba mẹ, chuẩn bị cho mày thôi học.”

"Ha ha ha ha!"

Tôi cười vang: “Chỉ là thôi học thôi mà, tôi sẽ để ý đến cái này sao? Lục Tâm Đình, anh đừng quên, tôi và anh giống nhau, cùng là con của nhà họ Lục. Đúng như Giang Thiêm đã nói, không có con đường này, thì tôi vẫn còn nhiều con đường khác để đi. Từ lúc bắt đầu, mục đích của tôi chỉ có một, là kéo xuống tiểu bạch hoa Lâm Tửu xuống, chỉ vậy mà thôi."

Tất cả những điều cô ta vu khống cho tôi ở kiếp trước, tôi chỉ đơn giản biến chúng lần lượt trở thành hiện thực.

Tôi sẽ phá hỏng hết các con đường cô ta đã đi ở kiếp trước.

Nợ nần giữa chúng ta vẫn chưa tính xong đâu, Lâm Tửu.