Chương 12

Đơn xin nhập học của tôi được hoàn thành rất nhanh chóng.

Vết thương của Giang Thiêm nghiêm trọng hơn tôi nhiều. Tôi khỏi rồi thì anh ta vẫn đang nằm trong bệnh viện.

"Nghe nói Lâm Tửu tới gặp anh ta, còn an ủi anh ta, nói là không phải lỗi của anh ta, mà là do cậu quá tuyệt tình."

Tô Lam đến nhà gặp tôi với một bó hoa linh lan lớn trên tay.

"Một đôi đ.i.e^n đ.i.e^n khùng khùng. Là bọn họ muốn phá chân của cậu mà, thì thử hỏi xem cậu tuyệt tình cái chỗ nào?"

Tôi liếc nhìn bó hoa trên tay cô ấy: “Cái này không phải rất đắt sao? Tiền thưởng là để cho các cậu giữ lại mà dùng.”

"Không sao đâu, mọi người đều biết cậu sắp ra nước ngoài nên ai cũng góp một phần, còn đặc biệt bảo tớ mua để đến gặp cậu."

Cô ấy nhét bó hoa vào tay tôi, hít một hơi thật sâu, như thể đã quyết định một quyết tâm nào đó.

"Tâm Hỉ."

"Ừ?"

"Tớ luôn cảm thấy cậu giống như biết một ít chuyện gì đó mà tớ không biết. Chính là từ lúc Lâm Tửu chuyển trường đến đây, thì có chút gì đó không giống lắm... Tớ cũng không biết phải nói thế nào. Nếu cậu nghe không hiểu, thì cứ coi như là tớ đang nói vớ vẩn thôi."

Cô ấy tránh bó hoa, cẩn thận đến ôm tôi: "Mau quay lại nhé. Đợi đến khi cậu về nước, tớ vẫn sẽ là bạn của cậu."

Đêm trước khi đi, tôi và mẹ ngồi ngoài ban công hóng gió đêm.

Bà ấy nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi nắm lấy tay bà ấy, nhìn chăm chú vào mắt bà ấy: “Mẹ ơi, đừng lo cho con.”

Kiếp trước mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.

Khi bà ấy vẫn còn sống, thì dù bố tôi có thiên vị đến đâu, Lục Tâm Đình cũng không dám trực tiếp ra tay với tôi.

Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy trong lòng ớn lạnh.

Ở kiếp trước, Lục Tâm Đình gần như yêu Lâm Tửu đến phát đ.i.e^n.

Chuyện mẹ tôi bị tai nạn ô tô bất ngờ, chẳng lẽ lại còn có ẩn tình khác?

Nghĩ đến đây, lòng tôi run lên, bàn tay đang nắm lấy bà ấy vô thức siết chặt:

"Mẹ phải thật sự cẩn thận, chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt."

Dừng một chút, tôi vẫn nói:

"... Phải cẩn thận với Lục Tâm Đình."

"Tiểu Hỉ, con hình như có chỗ nào đó hơi khác trước."

Mẹ tôi nhìn tôi ngơ ngác, thở dài:

"Là do mẹ tắc trách. Lúc trước con ngây ngô, người khác nói cái gì cũng tin. Mẹ đã nói tiểu tử nhà họ Giang kia không đáng tin cậy, con còn cãi lại mẹ "Anh ấy không phải như mẹ nói vậy đâu". Vào sinh nhật của con, mẹ đã giúp con hỏi ba con cổ phần, con còn cản mẹ lại, nói chỉ cần trang sức và váy đẹp là được rồi. Làm mẹ tức muốn c.hết. Lúc đó mẹ hy vọng con có thể thông minh hơn một chút, lại lanh lợi hơn một chút. Nhưng nếu sự thay đổi này phải đánh đổi bằng một cái giá đắt, thì mẹ chỉ mong con cứ mãi ngốc nghếch như trước."

Trên đời này làm sao có người mẹ không hiểu con mình?

Kiếp trước, tôi chính là một người ngốc nghếch, luôn nghĩ người khác bằng thiện ý.

Cho nên mới bị Lâm Tửu hại vô số lần, nhưng cũng chưa từng thật sự ra tay ác độc với cô ta.

Cho nên cuối cùng tôi đã c.hết trong bữa tiệc đính hôn của chính mình.

"Sẽ không, mẹ ơi."

Tôi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, khẽ cười: "Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, kẻ ngốc nghếch chỉ có thể bị ăn thịt."

Đáng tiếc là, đạo lý này, tôi phải c.hết một lần rồi mới hiểu.