Chương 13

Năm tôi kéo vali ra nước ngoài, tôi mới mười tám tuổi.

Môi trường xung quanh và mọi thứ có thể tiếp xúc đều hoàn toàn xa lạ.

Nhưng tôi chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào.

Bởi vì tôi biết quá nhiều về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Dù cho không nhớ rõ chi tiết, nhưng mấy sự chuyển biến lớn cũng đủ để tôi làm được rất nhiều việc.

Điều quan trọng nhất, chính là hai năm sau.

Ở kiếp trước, khi tôi hai mươi tuổi, Lục Tâm Đình nhận được tin tức từ một số đường nào đó, đích thân bay tới San Francisco, để có được sự hợp tác với một người đàn ông tên Chu Hải.

Người đó nắm trong tay công nghệ cốt lõi tiên tiến nhất.

Trong năm năm tới, đã từng bước giúp Lục Tâm Đình hoàn toàn nắm giữ Lục Thị.

Tôi đầu tư số tiền mẹ cho vào thị trường chứng khoán, dựa vào một chút ký ức còn sót lại từ kiếp trước, tôi đã nhân số vốn khởi nghiệp của mình lên gấp nhiều lần.

Sau đó, ở trường học, vừa dành gấp đôi thời gian cho các khóa học nâng cao, vừa cầm số tiền kiếm được để đầu tư vào một số công ty mà sau này lọt vào danh sách Fortune 500 ở kiếp trước.

Vào thời điểm này, nhiều người trong số họ vẫn còn ở giai đoạn start-up.

Trong khoảng thời gian này, Tô Lam đã liên lạc với tôi rất nhiều lần.

Mỗi tuần đúng giờ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, đầu tiên là nói với tôi rằng sau khi tôi rời đi, các bạn trong đội múa rất nhớ tôi.

Lại cũng nói là nhờ một phần tiền thưởng, cuộc sống của cô ấy cũng đã tốt hơn rất nhiều.

"Trước đây trường đại học A đến tuyển sinh, Lâm Tửu có tham gia, nhưng kết quả là trong lúc phỏng vấn thì bị từ chối.

Cười đ.i.e^n. Giáo viên phụ trách phỏng vấn ngày đó thế mà lại có mặt tại buổi biểu diễn lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Giáo viên đó nói Lâm Tửu đánh bài "Ánh trăng" bị vẩn đυ.c, hoàn toàn không bằng "Định mệnh" của cậu.

Ai biết được là Lâm Tửu sau khi đi ra thì ôm chó liếʍ Giang Thiêm khóc thảm thiết, làm tớ cười đ.i.e^n lên được.

Kết quả thi tuyển sinh đại học đã có, tớ đứng thứ nhất toàn trường, thứ ba toàn thành phố.”

Lúc nhận được tin tức này, là tôi đang bị kỳ thi cuối kỳ bằng kép của mình tra tấn đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng vẫn nở nụ cười chân thành: “Chúc mừng nhé.”

"Tâm Hỉ, tớ vẫn đang đợi cậu quay về, tiếp tục làm bạn với tớ."

Mẹ tôi cũng thường xuyên gọi điện cho tôi, kể cho tôi nghe về những hướng đi gần đây của Lục Tâm Đình và quan tâm đến việc tôi sống một mình bên ngoài như thế nào, tiền có đủ dùng hay không.

Để rồi khi tôi tiết lộ một chút về hoàn cảnh hiện tại của mình, thì bà ấy vừa vui mừng, vừa thở dài một cách bất đắc dĩ.

"Con vẫn còn là một cô bé mà, đừng ép mình quá sức."

Bà ấy nói: “Nếu con cần giúp đỡ cái gì thì hãy nói với mẹ. Đừng ngại nhé.”

Vì vậy tôi nói cho bà ấy cái tên Chu Hải cùng với một số điều tôi nhớ được, nhờ bà ấy tìm giúp tôi một người.

"Nhất định, phải giấu anh hai nhé ạ."