Chương 3

Sau khi rời đi, Tô Lam cẩn thận hỏi tôi có trúng tà không.

Cô ấy có thể hỏi tôi như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Bởi vì khi còn học cấp 3, tôi đã thích Giang Thiêm đ.iên cu.ồng và mãnh liệt.

Mỗi ngày tan học tôi đều đợi anh ta cùng nhau về nhà, tay đầy vết thương do nướng bánh quy, nhưng tôi vẫn cưởi tủm tỉm đưa cho anh ta.

Sự yêu thích của tôi rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.

Lục Tâm Hỉ vừa bước vào năm cuối cấp 3 đã c.hết.

Người đứng đây hiện tại, là người đã c.hết một lần, Nữu Hỗ Lộc* Tâm Hỉ!

*Nữu Hỗ Lộc: là một từ phổ biến trên MXH của TQ, Nữu Hỗ Lộc vốn là một trong tám họ lớn nhất của người Mãn, được biết đến nhiều hơn nhờ họ của nhân vật chính Chân Hoàn trong bộ phim “Hậu Cung: Chân Hoàn Truyện” và “Hậu cung: Như Ý Truyện”. Từ đó người nào mà lấy họ Nữu Hỗ Lộc thì đều dùng để ám chỉ rằng người đó không còn ngây thơ, trong sáng nữa mà trở nên toan tính, tâm cơ hơn.

Cả ngày, Lâm Tửu cũng không xuất hiện nữa.

Tôi biết, điều cô ta tự hào nhất chính là khuôn mặt đó.

Nếu không thể tận dụng triệt để, thì sẽ không dễ dàng ra tay.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh đã đến thứ Bảy, ngày sinh nhật thứ mười tám của tôi.

Sáng sớm cha mẹ đã nói là muốn tổ chức một bữa tối hoành tráng để chúc mừng tôi trưởng thành.

Kết quả là công ty có việc đột xuất, bọn họ không thể không đến muộn một chút.

Ánh đèn pha lê tỏa sáng rực rỡ.

Tôi mặc một bộ lễ phục cao cấp, đi dọc theo cầu thang xoắn ốc đến phòng khách.

Xa xa tôi nhìn thấy anh trai tôi Lục Tâm Đình.

Anh ấy mặc vest và đi giày da, gọi tôi với vẻ mặt thờ ơ: "Lục Tâm Hỉ, lại đây."

Tôi bước tới.

Giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Giang Thiêm phía sau, cùng với Lâm Tửu đang rưng rưng chực khóc. Cười ngọt ngào:

"Anh gọi em làm gì thế? Anh chuẩn bị quà gì cho em à?"

Lục Tâm Đình nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng một lúc, rồi nói:

“Bắt nạt bạn học, nhục mạ bạn bè, Lục Tâm Hỉ, đây là gia giáo của nhà họ Lục đã dạy em à?”

Khi anh ấy nói thì giọng cũng không hề giảm nhỏ đi chút nào.

Trong lúc nhất thời, tất cả các vị khách có mặt ở đó đều hướng ánh mắt về đây.

"Anh đang nói gì vậy, anh trai? Sao em nghe không hiểu gì cả?"

Tôi nhìn Lâm Tửu, nghiêng đầu.

"Em đã nhục mạ ai? Với cả đã bắt nạt bạn học khi nào ạ? Em thậm chí còn không biết cô ta."

"Bây giờ mạnh miệng thì cũng đã muộn rồi. Nếu đã làm sai thì phải chịu tội. Hôm nay không có ba mẹ ở đây, nên anh sẽ thay bọn họ dạy dỗ lại em.”

Nói xong, Lục Tâm Đình rút một cái thước từ chiếc kệ đựng đồ cổ ở bên cạnh ra.

Nhìn tôi, nghiêm khắc nói từng câu từng chữ một:

"Quỳ xuống."