Chương 5

Bữa tiệc sinh nhật này rốt cuộc cũng không thể kết thúc trong yên bình.

Bởi vì khi tôi đang giằng co với Lục Tâm Đình mà không hề nao núng, thì cuối cùng ba mẹ tôi cũng quay lại.

Bọn họ lịch sự nói cảm ơn, và tiễn khách trong hội trường đi.

Lâm Tửu còn muốn lặp lại chiêu trò cũ trước mặt mẹ tôi, tiếp tục giả vờ khốn khổ, kết quả lại bị bà ấy mỉm cười ngăn lại:

"Thật xin lỗi bạn học này, chuyện nhà họ Lục chúng tôi sẽ tự giải quyết với nhau, mời cháu rời đi trước nhé."

Lâm Tửu nghẹn ngào, gần như là rưng rưng nước mắt liếc nhìn Lục Tâm Đình một cái, rồi quay người rời đi.

Chờ đến lúc trong nhà chỉ còn lại tôi và Lục Tâm Đình, ba tôi cuối cùng cũng nói với vẻ uy nghiêm:

“Được rồi, bây giờ nói thử xem rốt cuộc sao lại thế này.”

Không đợi Lục Tâm Đình mở miệng, tôi đã trách móc nói:

“Cách đây không lâu, có một học sinh mới chuyển trường đến. Ngày đầu tiên vừa mới chuyển trường đến thì cậu ấy đã nổi đ.iên, tự đổ nước lên đầu mình. Rồi còn khăng khăng là con đổ, nói con bắt nạt cậu ấy. Sau này con mới biết cậu ấy chính là học sinh nghèo mà anh hai từng giúp đỡ, tên là Lâm Tửu."

Lục Tâm Đình đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.

Ngạc nhiên lắm phải không, anh trai?

Việc hai người âm thầm qua lại với nhau, sớm như vậy đã bị tôi phát hiện.

Tôi dụi đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở:

"Thật ra con không trách cậu ấy. Chỉ là một ngày sinh nhật mà thôi. Cái này con thấy không sao ấy. Chỉ là con thấy buồn lắm, bởi vì anh hai đã không tin con..."

Trên thế giới này, Lâm Tửu không phải là người duy nhất có thể giả vờ làm bạch liên hoa.

Trong tiếng khóc nức nở của tôi, mọi việc đã được ba tôi giải quyết dứt khoát:

"Được rồi, mặc kệ là ai bắt nạt ai, đều không được làm loạn nữa. Nếu làm ầm ĩ lên, truyền ra bên ngoài, thì đều sẽ không tốt cho các con. Chuyện này kết thúc ở đây."

Trở lại trường học, tôi bắt đầu bắt nạt Lâm Tửu một cách quang minh chính đại.

Đổ mực vào ngăn kéo của cô ta, lớn tiếng cười nhạo khi cô ta phát âm sai bài thuộc lòng tiếng Anh.

Xé bài kiểm tra vật lý của cô ta thành nhiều mảnh, rồi hất chúng lên đầu cô ta.

"Tiếp đi, tố cáo tiếp đi."

Tôi cười nói: “Đây không phải là chuyện mà mày giỏi nhất hay sao?”

Một mảnh giấy vụn bay bay xuống tóc cô ta.

Cô ta nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

Cuối cùng, lại vẫn run run, khóc lóc xin lỗi tôi:

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi bạn học Lục. Nếu tôi có chỗ nào làm bạn cảm thấy không vui, tôi sẽ xin lỗi bạn ngay bây giờ. Tôi có thể sửa sai được không?"

"Sự tồn tại của mày làm cho tao cảm thấy không vui."

Tôi nhướng mày: "Mày muốn sửa thế nào? Bây giờ đi tìm c.hết à?"

Cô ta cứng họng, không nói nổi một lời.

Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục khóc.

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, là làm nhân vật phản diện lại sảng khoái như vậy.

Tất nhiên là cô ta cũng đã nói với giáo viên.

Giáo viên yêu cầu tôi đến văn phòng.

Tôi vừa khóc lóc vừa kể lại chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, cuối cùng lấy ra giấy chẩn đoán của bệnh viện:

“Hôm đó vì bạn ấy bịa đặt, nên anh trai em đã làm nhục em trước mặt rất nhiều người. Cứ ngày nào nghĩ đến chuyện đó là em lại muốn khóc, ngay cả khi ngủ rồi cũng sẽ bị ác mộng làm tỉnh. Bây giờ em vẫn còn phải đến gặp bác sĩ tâm lý và uống thuốc. Bác sĩ nói em bị trầm cảm nặng."

Cuối cùng, đến lượt cô giáo phải an ủi ngược lại tôi.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được là tôi không thích Lâm Tửu.

Tô Lam khó hiểu: "Rốt cuộc thì vì sao cậu lại nhắm vào nhỏ đó vậy? Nhỏ đó đã làm chuyện gì xấu hả?"

Tôi ngẩng đầu mỉm cười với cô ấy:

“Chẳng lẽ không thể là vì tớ là đứa hư hỏng, ỷ vào nhà mình có tiền nên xem thường bạn học có gia cảnh bần hàn sao?”

"Stop."

Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái: "Nếu cậu mà là loại người như vậy, thì tại sao không bắt nạt tớ? Nhà tớ nghèo hơn nhà nhỏ đó nhiều. Ngày đầu tiên chúng ta trở thành bạn bè, cậu đã bao trọn đồ dùng học tập ba năm cấp ba của tớ. Bảo tớ tin là cậu bắt nạt bạn cùng lớp, thì chẳng thà tin tớ là Võ Tắc Thiên còn hơn. Đạo lý này, tớ vẫn còn hiểu rõ đấy."

Đúng vậy.

Mọi người đều biết đạo lý này.

Nhưng chính anh trai tôi và người tôi thích lại không hiểu.

Tôi cong khóe môi, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười.