Chương 6

Một tháng sau sẽ là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.

Ở kiếp trước, Lâm Tửu đã biểu diễn độc tấu piano trong bữa tiệc kỷ niệm trường dưới sự sắp xếp của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm.

Cho nên được giáo viên của Văn phòng Tuyển sinh Đặc biệt đến xem buổi lễ nhìn trúng, nhận được tư cách trúng tuyển đặc biệt và duy nhất.

Còn tôi thì sao?

Tôi bắt đầu học ballet từ năm bốn tuổi, luyện tập mười mấy năm, vốn dĩ cũng chuẩn bị một bài múa cổ điển.

Kết quả Giang Thiêm đã tìm tôi.

Anh ta ôm tôi trong khuôn viên trường dưới ánh hoàng hôn, rồi thì thầm:

"Em có thể không múa được không? Tâm Tâm, anh không muốn có nhiều người nhìn thấy em xinh đẹp như vậy, anh sẽ ghen tị đấy. Chỉ cần múa cho một mình anh xem thôi, được không?"

Ngày ấy tôi cũng là một kẻ ngốc.

Còn đắc ý cảm thấy đây là dấu hiệu anh ta để ý tôi.

Vì vậy, vào ngày biểu diễn, tôi thực sự đã không đi.

Ở trong phòng học khiêu vũ không người, nhảy đi nhảy lại cho anh ta xem.

Khi tiếng nhạc kết thúc, tiếng reo hò dậy sóng truyền đến từ buổi đại lễ.

Giang Thiêm nghe được thì đột nhiên cười rộ lên.

Ở trước mặt tôi anh ta luôn dịu dàng và trầm mặc, ngay cả lúc cười cũng rất nhẹ nhàng và mơ hồ, giống như được che bởi một lớp sương mù.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta có cảm xúc dao động rõ ràng như vậy.

Vì thế mà ngừng múa ballet, hỏi một cách ngây ngô: "Anh rất vui sao?"

Anh ta dừng lại một chút: “Rất vui.”

Lúc đó tôi còn tưởng là anh ta vui vì tôi đã múa ballet cho một mình anh ta xem.

Nhưng rất lâu về sau mới biết được.

Anh ta vui là bởi vì màn trình diễn của Lâm Tửu đã thành công tốt đẹp.

Ánh sáng sinh mệnh duy nhất của anh ta, có một tương lai tươi sáng và rực rỡ.

Tôi đăng ký tham gia tiết mục múa ballet mà tôi đã ấp ủ từ lâu.

Nhưng lần này không phải là một màn múa đơn.

Tất cả các bạn nữ trong lớp có hứng thú với buổi biểu diễn đều bị tôi kéo đến, làm thành một nhóm múa cổ điển.

Tôi tự bỏ tiền thuê giáo viên cho mọi người, mua những bộ trang phục diễn đắt tiền nhất và chọn những đạo cụ tốt nhất.

Ngược lại, khiến cho màn độc tấu piano với chiếc váy trắng của Lâm Tửu lại có vẻ quá mức đơn giản.

Tôi không biết cô ta đã khóc lóc kể lể cái gì trước mặt Lục Tâm Đình.

Buổi tối hôm đó, khi tôi tan học về nhà, đã bị anh ấy chặn lại ở trong vườn.

"Lục Tâm Hỉ."

Anh trai tôi nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm: "Buổi biểu diễn ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tiết mục của em, bỏ quyền đi."

Tôi cười: “Lục Tâm Đình, anh sủa cái gì vậy?”

“Đừng tưởng là anh đang thương lượng với em.”

Trong mắt Lục Tâm Đình hiện lên một tia trào phúng lạnh lùng: "Nếu em cứ nhất quyết muốn đi, thì tự gánh chịu lấy hậu quả."

Tôi dừng bước lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của anh ấy:

“Anh hai à, tiểu bạch hoa của anh đã học piano hơn mười năm rồi, chẳng lẽ lại không có đủ tự tin chiến thắng em khi so tài trên cùng một sân khấu à? Thật là rác rưởi."