Chương 8

Đến ngày diễn ra buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường.

Tôi tình cờ gặp Lâm Tửu cạnh hồ nước nhân tạo của trường.

Cô ta mặc một chiếc váy màu bạc vừa sang trọng lại giản dị, trên cổ còn có một chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền.

Trong lòng tôi biết rõ, có lẽ là đồ mà Lục Tâm Đình mua về để an ủi cô ta.

"Lục Tâm Hỉ, mày cho là thân phận thiên kim của nhà họ Lục có thể bảo vệ mày cả đời sao? Mày bắt nạt tao lâu như vậy, thật sự cho rằng tao sẽ không đánh trả hả? Tao sẽ bắt mày phải trả giá gấp ngàn gấp vạn lần. Ngay cả khi mày biết Giang Thiên có quan hệ với tao thì sao? Người anh ấy yêu chính là tao, anh trai mày cũng chỉ yêu tao. Loại người như mày thì sẽ chẳng có ai yêu đâu."

Cô ta gầm rú nói một tràng dài, tôi chỉ mỉm cười đáp lại cô ta một câu:

"Nước WC có ngon không?"

Sau đó, dưới sự biến đổi sắc mặt của cô ta, tôi quay người bỏ đi.

Lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn ở phía chân trời rực rỡ như đổ lửa.

Tôi cùng với một nhóm nữ sinh trong đội múa thay trang phục biểu diễn, xách váy chạy từ phòng tập múa đến hậu trường của buổi biểu diễn.

Đi được nửa đường, tôi mới phát hiện những đạo cụ tôi chuẩn bị cho đêm bế mạc đã không thấy nữa.

“Chẳng lẽ là để quên ở phòng tập nhảy à?”

Tôi cẩn thận nhớ lại, định quay lại tìm.

Tô Lam hỏi: “Có muốn tớ đi cùng cậu không?”

"Không sao, đồ cũng không nặng, một mình tớ có thể xách được."

Tôi cười nói: “Các cậu vào hậu trường trang điểm trước đi, sau đó nhờ cô giáo sắp xếp thứ tự đạo cụ của chúng ta một chút.”

Nhà tổng hợp to như vậy nhưng lại không có một bóng người.

Tôi xách làn váy mạ vàng xinh đẹp lên, sải bước lên cầu thang.

Nhưng khi sắp đến phòng tập nhảy thì dừng lại.

Có một người đang đứng trên bậc thang cách đó vài bậc.

Ánh nắng chiều màu vàng kim của hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, nhưng lại chỉ chiếu lên một nửa khuôn mặt của anh ta.

Còn một nửa khuôn mặt còn lại thì chìm trong bóng tối, một đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước dưới đáy biển sâu.

Giang Thiêm.

Anh ta trầm giọng nói, giọng nói đè nặng như cơn mưa lớn sắp rơi:

"Tâm Tâm, em định làm gì vậy?"

“Không phải chuyện của anh, cút xa một chút đi.”

Tôi muốn vượt qua anh ta và đi lên lầu.

Nhưng một lực khổng lồ đột nhiên truyền đến trên vai.

Suy nghĩ của tôi bị đình trệ trong một giây.

Khi phản ứng lại, thì cơ thể đã nhẹ đi, cả người ngã về phía sau.

Phía sau là hàng chục bậc thang cao ngất ngưởng.

Lưng tôi chạm đất, lăn xuống từng bậc thang một cách nặng nề.

Trong cơn đau đớn tột cùng, tôi quăng người xuống lan can sắt bên cạnh, xương mắt cá chân hình như còn phát ra tiếng nứt nhẹ.

Giang Thiêm bước dọc theo bậc thang từng bước một, dừng lại bên cạnh tôi.

Anh ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản và buồn bã đó.

Khi mở miệng, giọng nói là một mảng lạnh lẽo:

"Tâm Tâm, đừng trách anh. Từ khi sinh ra em đã có tất cả rồi. Cho dù có bỏ lỡ cơ hội lần này, thì vẫn có rất nhiều con đường để đi. Nhưng A Tửu thì khác, cô ấy không giống em. Đây đã là nỗ lực hết sức của cô ấy trong phạm vi có thể."

Nói xong, anh ta nắm lấy mắt cá chân bị bong gân của tôi.

Đập thật mạnh cẳng chân tôi vào lan can sắt bên cạnh.

Cảnh tượng trong giấc mơ chợt hiện lên trong đầu tôi.

Anh ta đứng ngoài phòng bệnh cùng với anh trai tôi.

Nhìn Lâm Tửu bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu với ánh mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng.

Khi nhắc đến tôi, thì giọng nói lại đầy hờ hững: “Tôi chưa bao giờ hối hận.”

Mười lăm năm tốt đẹp nhất cuộc đời tôi.

Tình yêu chân thành nhiệt liệt nhất.

Thế mà lại bị buộc lại với một người như vậy.

Tôi đột nhiên cười lớn, ngay trước khi cẳng chân tôi sắp bị anh ta đập mạnh vào lan can, giật mạnh khỏi tay anh ta.

"Rác rưởi."

Mắt cá chân bị bong gân đau đến mức khiến tôi hít vào.

Nhưng trước khi Giang Thiêm kịp phản ứng, tôi đã túm tóc anh ta, dùng sức đập vào lan can.

"Cái loại hạ tiện, định hại tôi lần nữa à, anh nằm mơ đi!"

Đầu Giang Thiên đập mạnh vào lan can sắt, phát ra một tiếng động lớn.

Trán anh ta bị đập vào góc nhọn, ma/u tươi lập tức trào ra.

Chảy dọc xuống khuôn mặt anh ta, nhỏ từng giọt từng giọt xuống quần áo anh ta.

"... Tâm Tâm..."

Tôi hít một hơi, buông tóc anh ta ra rồi đứng dậy.

Mắt cá chân bị bong gân vẫn liên tục truyền đến cảm giác đau đớn.

Nhưng không thành vấn đề.

Tôi cụp mắt xuống nhìn đôi mắt đau đến mờ đi của anh ta, chậm rãi, chậm rãi nở nụ cười:

"Thâm tình thật đấy. Tiểu thiếu gia của tôi ơi, dù phải hy sinh chính mình, cũng muốn hủy hoại tôi ở đây, để tranh một tương lai cho tiểu bạch liên của anh sao? Đây là cảnh cáo mà Lục Tâm Đình đã nói với tôi đây sao? Từ lúc này các người đã thương lượng dùng chung cô ta rồi à? Thật là kinh tởm."

Tôi xách váy lên, xoa vết ma/u trên mặt anh ta cho đến khi chiếc váy bị dính ma/u loang lổ.

Sau đó, bỏ lại anh ta ở đó, chạy vào khán phòng dọc theo sắc trời trời dần tối đen.

Xa xa, tiếng đàn piano du dương vang lên từ khán phòng.

Đúng như dự đoán, Lâm Tửu quả nhiên vẫn chơi cùng một bản với kiếp trước.

"Ánh trăng" của Debussy.

Cô ta đang ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc một chiếc váy màu bạc.

Bốn phía sân khấu hoàn toàn tối đen, chỉ có một ánh đèn chiếu thẳng vào người cô ta, giống như tia sáng duy nhất chiếu sáng trong đêm tối.

Cũng giống như kiếp trước, trong tiệc đính hôn của tôi, dẫm lên ma/u thịt trên người tôi bò lên trên, xinh đẹp đến chói mắt.

Tôi chạy dọc theo con đường hẹp giữa hai hàng ghế.

Đẩy nhân viên bảo vệ và người chủ trì đang cố ngăn cản tôi ra.

Xoay người đi lên sân khấu.

Đứng dưới tia sáng duy nhất đó, tôi đá Lâm Tửu ngã xuống, đấm một đấm vào đàn piano.

Dưới ánh mắt đờ đẫn không thể tin được của cô ta, bắt đầu phát đ.i.e^n:

"Đánh đánh đánh, tao cho mày đánh! Dám sai con chó liếʍ nhỏ của mày đến hại lão nương, mày còn ở đây đánh cái cha mày!"