Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trăng Nhìn Núi Xa

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi không chào tạm biệt nó, nó sẽ không bao giờ già đi trong ký ức của tôi.

———

Lục Viễn nói được thì làm được, bắt đầu nghiêm túc dạy tôi học tiếng Anh.

Anh cầm sách giáo khoa dạy tôi nhẩm từng chữ một, không biết kiếm đâu ra máy ghi âm mà ngày nào cũng mở băng tiếng Anh cho tôi nghe, còn quy định tôi phải nói chuyện bằng tiếng Anh với anh, không cho phép từ chối, tôi chỉ đành bập bẹ nói bậy.

Dần dần, tôi đã có thể nghe hiểu những lời của giáo sư trên trường.

Không chỉ vậy, anh còn có thể dạy toán lý hóa, dạy lịch sử địa lý, dường như không có gì anh không biết. Lúc anh giảng thường sẽ đeo một cái kính, đặt trên chiếc mũi cao thẳng như ngăn lệ khí trong mắt, thoạt nhìn cứ như thanh niên thành văn nhã thành tích ưu tú.

Nhưng tôi biết Lục Viễn là một người cực kỳ lương thiện.

Anh giống như Yakuza trong phim điện ảnh vậy, ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, đánh nhau ẩu đả, thế mà tiền của anh lại xài mãi không hết. Dù cho thuê cùng một chỗ nhưng tôi lại không thường xuyên thấy anh, mỗi lần anh cưỡi con xe phong cách đó trở về tôi đều lo lắng đề phòng một phen, sợ anh gặp phải tai họa gì đó.

Thậm chí anh ấy còn dạy tôi hút thuốc uống rượu, dạy tôi đánh nhau như thế nào, cho tôi nghe những bản rock ‘n roll cuồng loạn của người da đen.

“Con gái đừng sống quá ngây thơ” Lục Viễn nói: “Càng thiếu kiến thức, càng dễ bị mê hoặc.”

Vậy nên, mối tình đầu là khó quên nhất.

Đôi khi, tôi ngồi bên chiếc ghế đá ven đường vào ban đêm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy con mèo mướp kia, nghe tiếng ríu rít của côn trùng tốt, mùa hè ở đây dài lắm.

Anh lại nghênh ngang xuất hiện, tiếng xe máy gầm rú vào ban đêm cực kỳ rõ ràng, còn ở rất xa mà tôi đã nghe thấy, chiếc xe lao lên rồi dừng lại trước mặt tôi. Xách một túi lớn thức ăn cho mèo xuống, anh bước đến chỗ tôi. Vóc dáng anh rất cao, chặn hơn phân nửa ánh sáng.

Con mèo nhõng nhẽo kêu lên một tiếng, sau đó nhảy lên, chớp mắt đã chạy lại túi thức ăn vươn móng cào cào. Tôi và anh thích thú cùng cười thành tiếng, anh hơi vươn tay ngồi xuống bên cạnh tôi, dáng vẻ thất vọng: “Hôm nay không có sandwich à? Đói chết mất.”

“Anh tới chậm rồi, sandwich bán hết rồi.”

Có lẽ vì không thể chịu nổi ánh mắt thất vọng của anh, tôi vào phòng bếp nấu một tô mì Dương Xuân đơn giản cho anh.

Dường như đây là lần đầu tiên anh ăn đồ Trung Quốc, ngay cả nước lèo cũng húp sạch sẽ, tôi dở khóc dở cười bảo nó là món đơn giản nhất ở quê tôi.

“Quê của em xa lắm à?”

Tôi sững sờ một lúc rồi gật đầu: “Đó là một trấn nhỏ ở cực bắc Trung Quốc, một năm có đến nửa thời gian là mùa đông, sau tháng mười tuyết lớn bay tán loạn, ngắm lâu rồi lại khiến người ta thấy tịch mịch. Buổi tối đến rất nhanh, trên đường cũng rất an tĩnh, thành phố rất nhỏ, ngay cả rạp chiếu phim cũng không có, ai ai cũng sống một cuộc sống như nhau. Ở chỗ đó của chúng tôi luôn ăn mì, ăn tết thì làm vằn thắn.”

“Đúng là một nơi hoàn toàn khác mà.”

“Ừm” Tôi nhớ lại: “Khác với sự hối hả và nhộn nhịp ở đây, cuộc sống ở đó rất yên bình, dường như có thể một mình trải qua cả đời vậy.”

“Cứ quyết định vậy đi” Đột nhiên anh lên tiếng.

“Chuyện gì?”

“Đợi mùa đông đến thì về cố hương của em xem tuyết đó” Anh nói như lẽ đương nhiên.

Tôi hoảng sợ liên tục lắc đầu: “Trung Quốc cách New York rất xa, anh không quen sống, thói quen ăn uống cũng không giống.”

Anh ấy không nói chuyện, khóe miệng hơi mỉm cười nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau.

Im lặng một lúc, tôi mở miệng hỏi: “Nhà của anh ở đâu?”

Anh sửng sốt, sắc mặt xanh mét trả lời: “Tôi không có nhà.”

Trên thực tế, tất cả những gì tôi biết về Lục Viễn chỉ có cái tên của anh, xét từ mái tóc nâu đỏ đó có vẻ anh là con lai, nhưng đôi mắt lại là màu đen, là màu sắc sâu thẳm xinh đẹp nhất thế giới. Chưa bao giờ anh đề cập đến cha mẹ và gia đình của mình, một ngày nọ, tôi không nhịn được hỏi dì Huệ: “Lục Viễn là người như thế nào?”

Một lúc lâu sau dì Huệ mới trả lời tôi, chỉ một câu: “Đừng yêu cậu ta.”

Tôi lập lại mấy chữ này trong đầu, chỉ cảm thấy có gì đó đè nặng trên ngực, rất khó thở.

Có hôm tôi bị người ta làm tiền ở trường học, tiền bị cướp hết chỉ có thể mặt mày xám tro về nhà. Không khéo lại gặp Lục Viễn trước cửa, anh cực kỳ tức giận: “Không phải đã dạy em đánh nhau sao, quên đi đâu rồi?”

Ta sợ hãi mà cúi đầu, tóc lung tung rối loạn khoác xuống dưới, hắn càng là phẫn nộ, một câu cũng không chịu nói tiếp.

Ngày hôm sau tan học, Lục Viễn đã đợi tôi ở cổng trường, ngồi xổm trước đám người hôm qua bắt nạt tôi, mỗi người đều ôm đầu khóc lóc, lạy trời lạy đất xin lỗi tôi.

Từ đó về sau, tất cả bạn học trong trường đều tôn trọng tôi, tôi cũng mơ hồ nghe được thân thế Lục Viễn trong miệng họ. Nghe nói anh ấy xuất thân trong một gia đình quý tộc, có tiếng nói trong cả hai xã hội đen trắng, cha rất cưng chiều anh ấy. Mẹ anh là người Trung Quốc, tiếc là không phải người vợ cưới hỏi đàng hoàng mà là người nhập cư trái phép không rõ lai lịch vậy nên không được gia tộc chấp nhận.

Chỉ là vài năm trước, mẹ của Lục Viễn đã chết không rõ lý do. Anh quậy một trận với người nhà rồi trốn đi, không chịu quay về.

Hôm sau là cuối tuần, buổi tối tôi đến gõ cửa phòng anh. Lục Viễn uể oải mở cửa, tôi vươn cánh tay nở nụ cười: “Anh nhìn nè.”

Cô gái mặc chiếc áo thun trắng và quần jeans, cánh tay nhỏ gầy giơ lên lộ ra hình xăm một con ưng giương cánh giống anh như đúc, nhìn rất rất sống động. Nhưng chỉ có anh mới biết sau cái hình đó là đau đớn bao nhiêu.

“Có ngốc không chứ” Anh hỏi: “Rửa không sạch đâu em có biết không?”

“Rửa không sạch mới tốt” Tôi nói: “Em sẽ giữ nó mãi.”

“Em…” Lục Viễn nói không nên lời.

“Nếu anh không vui, em sẽ đồng hành cùng anh, nếu anh muốn làm đại bàng, em cũng sẽ bay cùng anh.”

Lục Viễn duỗi tay xoa xoa tóc tôi, dường như đang cười, lại như đang thở dài.

Mấy ngày nay trời mưa, hạt mưa xuyên qua lùm cây tỏa ra hương thơm tươi mát, tôi và anh ngồi bên vệ đường ăn bánh mì sandwich, tôi đã đặt tên cho con mèo mướp là Sandwich.

“Kiếp sau em muốn trở thành thực vật, yên tĩnh, hấp thụ nhiều nắng mưa, và sau đó cố gắng làm cho thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn.”

Anh quay đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn đường làm nổi bật đôi mắt sáng lấp lánh, như thể cả thành phố ngập tràn ánh sáng, anh nói với tôi: “Em đã rất tốt rồi.”

“Vậy còn anh?”

Anh ấy nhún nhún vai: “Thật ra, tôi muốn học điện ảnh và thực hiện ước mơ bằng chính khả năng của mình.”

Tôi nghiêm túc nhìn anh: “Nhất định anh sẽ làm được.”

Hôm sau trời mưa to, dự báo thời tiết cho biết sắp có bão, mọi người xung quanh dường như đã quen, chỉ có mình tôi là lo sợ bất an.

Tôi đứng dưới đèn đường chờ Lục Viễn: “Em không tìm thấy Sandwich.”

Một tay anh cầm đèn pin, tay kia vẫy vẫy để tôi đi theo sau lưng dọc theo đường núi. Màn đêm trở nên rất yên tĩnh, đi đến một đài quan sát trên đường lên dốc, tôi đặt tay lên lòng bàn tay anh ấy, lòng bàn tay anh rất ấm, dễ dàng kéo tôi lên.

Ở đó có thể nhìn ra quang cảnh về đêm của toàn thành phố, dưới chân là hàng ngàn ngọn đèn. Nhiều năm sau quay lại đây sẽ nhận ra rằng vô số cảnh đẹp hùng vĩ lộng lẫy mà người ta muốn ghi nhớ suốt đời lại không tốt bằng những đêm nhỏ bình thường đó

Một cơn gió thổi qua, nghe thấy tiếng sột soạt, tôi ngồi xổm xuống, nhóc mèo đâm đầu vào lòng tôi.

Dì Huệ bị dị ứng với lông mèo, không thể mang nó về nhà được, tôi ôm Sandwich phát sầu, chưa bao giờ trải qua một cơn bão, tôi lo lắng cho Sandwich còn hơn cả bản thân mình.

Lục Viễn lấy điện thoại ra gọi điện, tôi nghe anh nói với người bên kia: “Tôi mời cô một bữa được không.”

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao vọt tới từ dưới chân núi, dừng lại trước mặt chúng tôi. Một cô gái mặc váy trắng ngắn ngủn bước xuống, làn da cô ấy rám nắng thành màu lúa mạch mê người, cau mày nói: “Lục Viễn, cậu có biết cậu rất phiền hay không.”

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Lục Viễn bước lên nói: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, lái xe chậm một chút.”

Cô gái vươn tay nhận lấy Sandwich trong lòng tôi.

Tôi nhớ đêm đó không trăng, không sao, đứng trên đài quan sát trên núi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Sandwich.

Thật ra như vậy cũng tốt, cho nó một ngôi nhà, nơi nó có thể ngủ yên ở những nơi không thể nhìn thấy, là một điều đáng mừng. Tôi không chào tạm biệt nó, nó sẽ không già đi trong ký ức của tôi, tôi tự nhủ trong lòng.

Hết chương 2
« Chương TrướcChương Tiếp »