Chương 19: Tức giận (2)

Cô cầm ly rượu miệng cắn vành ly, vô thức nhấp từng ngụm một, một lúc sau thì ly rượu đã cạn.

Người đang nói chuyện với Bùi Gia Lạc đột nhiên cười to, vỗ vai anh: “Bùi tổng, Tô tổng đến rồi, chúng ta cùng đi chào hỏi một tiếng.”

Giao tiếp cũng là công việc, khi Bùi Gia Lạc đứng dậy, anh nói với Gia Di: "Chờ anh ở đây, đừng chạy lung tung."

Đây là lần thứ hai anh nhắc nhở, Gia Di gật đầu.

Tuy nhiên, chỉ vì cô không chạy lung tung không có nghĩa là sẽ không có ai bắt chuyện với cô. Chẳng bao lâu đã có ai đến đưa một ly rượu cho cô.

Cô vẫn nhớ lời hướng dẫn của giáo viên nghi thức, đứng dậy và cầm lấy ly rượu bằng cả hai tay với một nụ cười.

Bùi Gia Lạc vẫn liếc Gia Di từ khóe mắt, thấy cô không chút e ngại nhận lấy rượu do người khác đưa tới và định uống, anh quay người sải bước trở lại, nắm lấy cổ tay cô khi cô định uống, nói lạnh lùng: "Cô ấy không uống."

"Hử?"

Gia Di đã uống một ly sâm panh, mặt cô hơi ửng hồng.

"Anh mới không nhìn em một lúc ..." Bùi Gia Lạc không nói nhiều, nắm lấy tay cô kéo về phía mình.

Cổ tay của Gia Di bị Bùi Gia Lạc siết chặt, vì vậy cô phải chạy theo anh trong những bước nhỏ.

“Sao vậy…?” Cô hơi bối rối hỏi.

“Rượu do người lạ đưa có an toàn để uống không?” Bùi Gia Lạc nén giận.

“Cô giáo dạy lễ nghi nói, khi người khác chúc rượu, em uống được hay không cũng nên uống một chút…” Cô nghiêm túc nói.

"Em còn chưa đủ tuổi."

Anh cau mày và nói một cách dứt khoát hơn.

Có thể do men rượu, trước những lời nói lạnh lùng của anh, cô mạnh dạn đáp trả: “Em đã đủ mười sáu tuổi, có năng lực hành vi dân sự đầy đủ. Em đã thành niên rồi”.

“Anh nghĩ mông em ngứa quá…” Anh nói nhỏ đến mức Gia Di không thể nghe rõ giữa nơi ồn ào, “Hả?”

“Ngoan nào nếu không muốn bị ăn đòn.” Anh cúi người nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng nói.

Gia Di lại nghĩ đến mười lần đánh, vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, lắc đầu.

Thấy cô trở nên ngoan ngoãn, Bùi Gia Lạc tiếp tục dẫn cô đi về phía trước.

Đi theo phía sau anh, cô thì thào tự nhủ: "Thật hung ác."

Bùi Gia Lạc co cứng nói: "Anh hung ác với em?"

Cô không trả lời, cô chớp chớp mắt nhìn anh, không nói.

Bùi Gia Lạc gần như tức giận cười nhạo cô.

Đi ra ngoài hỏi xem, ngoài cô, Bùi Gia Lạc anh còn đối xử tốt với người phụ nữ nào chưa?

Anh đưa cô đến phòng ăn tối, lau sạch bát đũa, ra lệnh: "Ăn đi."

Cô lắc đầu, "Không ăn được."

"Tại sao?" anh hỏi.

Cô ngoan ngoãn trả lời: "Cô giáo lễ nghi nói."

Bùi Gia Lạc lại sắp bị chọc cười, anh dúi chiếc đũa vào tay cô, lạnh lùng nói: "Anh nói có thể thì có thể."

Gia Di chỉ hơi say, cô không say hoàn toàn, cô vẫn còn tỉnh táo, cô không muốn thử thách sự tàn ác của ai đó để thử hậu quả, vì vậy cô chỉ có thể ăn theo mệnh lệnh.

Không có nhiều đồ ăn Trung Quốc trên bàn ăn tối, nhiều đồ Tây hơn.

Bùi Gia Lạc cắt một miếng bít tết cho cô, đặc biệt gọi một bát canh giải rượu với nấm trắng và lê cho cô.

Gia Di có một cảm giác thèm ăn nhỏ, vì vậy cô đã no sau khi ăn một chút. Bùi Gia Lạc lấy nửa bát lê nấm trắng còn lại của cô, cô chưa kịp phản ứng đã thấy anh ăn một ngụm.

Cô chết lặng và hoàn toàn không nói nên lời.

Cái này...tiết kiệm quá à...

"Khu tráng miệng có rất nhiều phụ nữ. Lát nữa em đợi anh ở đó, từ chối bất kỳ đồ uống nào do người khác mang đến. Em có nghe thấy không?" Bùi Gia Lạc dạy dỗ cô bằng giọng điệu của một người cha.

Gia Di chưa bao giờ được nói như vậy trước đây, cô sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu và nói nhẹ nhàng: "Được."

Bùi Gia Lạc đến đây để làm việc, sở dĩ anh mang cô theo cùng là vì một mặt anh không tìm được bạn nữ đồng hành, mặt khác anh chỉ muốn đặt cô dưới mắt anh mới yên tâm.

Sau khi kết thúc công việc, Bùi Gia Lạc nhanh chóng đi đến khu tráng miệng để tìm cô.

Anh nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng màu trắng của cô, vì vậy anh tùy tiện nắm lấy một người nào đó và hỏi: "Cậu có thấy một cô gái nhỏ mặc váy trắng không?"

Nếu muốn nói về những người mặc váy trắng, có rất nhiều người, nhưng khi anh nói đến cô gái nhỏ, người đó lập tức có ấn tượng, chỉ về một hướng và nói: "Hình như tôi vừa thấy ai đó đưa cô gái lên trên kia."

Đồng tử của Bùi Gia Lạc co rút lại, anh tức giận hỏi: "Đưa lên tầng trên?"

"Phải……"