Chương 9: Rắc rối (2)

"Em tỉnh dậy rồi à?"

Chu Gia Ngạo đứng thẳng dậy, dùng ngón tay chọc vào mặt cô.

Gia Di vẫn chưa quen với việc ở gần người khác như vậy, tim đập loạn xạ, cô ngả người ra sau, mím môi gật đầu.

"Cảm lạnh đỡ hơn chưa?"

"Ừm, khỏi rồi."

"Sao giọng em còn khàn thế, đã uống thuốc chưa?"

Gia Di lắc đầu, nhưng sau đó ngừng lại và thay vào đó gật đầu.

Chu Gia Ngạo vạch trần cô, "nói dối."

Anh đưa một chiếc cốc giữ nhiệt màu trắng hồng đưa cho cô, nói: "Uống cái này đi."

Gia Di cầm lấy cái phích và hỏi: "Đây là cái gì?"

Chu Gia Ngạo không nói gì, chỉ nhếch mép cười.

Gia Di mở nắp, và một mùi gia vị nồng nặc xông vào mũi cô, không giống như súp hay thuốc cô thường uống.

Dưới ánh mắt dò xét của Chu Gia Ngạo, Gia Di không từ chối lòng tốt của anh, cô cầm cốc nhấp một ngụm nhỏ, vị cay làm cổ họng cô nghẹn lại, vừa cay vừa nóng, cô ho dữ dội, nước mắt giàn giụa.

“Em không sao chứ?” Chu Giai Ngạo vội vàng vỗ lưng cô.

Đôi mắt cô đỏ hoe, Gia Di đẩy cái cốc ra xa, ho và lắc đầu.

"Không uống nữa, không uống nữa" Chu Gia Ngạo căng thẳng ngẩng đầu lên và hét lên, "Ai có nướckhông? Ai có nước không?"

Bất cứ thứ gì Chu thiếu gia muốn, những người xung quanh sẽ đưa ra ngay lập tức, Gia Di lấy nước mà anh đã vặn, nhấp một ngụm và cố gắng nuốt trôi cái mùi sặc sụa.

"Đỡ hơn chưa?"

“Ừ.” Cô liếʍ môi và gật đầu.

Đôi mắt đẫm lệ của cô gái mờ mịt, đôi môi đỏ tươi, Chu Gia Ngạo nuốt nước bọt, cầm lấy phích nước và nói: "Để anh uống, em đừng uống."

Anh húp một ngụm canh nóng hổi và cay xè.

Gia Di ngẩn ra, hỏi hắn: "Làm sao anh ăn cay tốt như vậy?"

"Anh đã sống ở Hà Nam mười năm, đã quen với nó."

Gia Di gật đầu, vẫn nhấp ngụm nước để xóa đi vị cay trong miệng.

Sau khi Chu Gia Ngạo uống xong món súp cay Hà Nam, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái, anh chống nạnh nghiêng người sang hỏi Gia Di lần nữa: “Còn em, trước đây em sống ở đâu?”

Cô do dự một chút, sau đó cảm thấy không có gì phải che giấu, "Phúc Kiến."

"Phúc Kiến, ven biển người ta không ăn cay lắm, đến ngày nghỉ lễ, anh dẫn em đi..."

Chuông vào lớp vang lên.

Gia Di đẩy anh ra, ngắt lời anh: "Vào lớp đi."

“Nghỉ lễ đưa anh về quê em chơi, em nghe thấy không?” Chu Gia Ngạo nói rất kịch liệt, nhưng ngữ khí mềm mại, nhìn cô không chớp mắt.

Gia Di cảm thấy có chút bất đắc dĩ với sự tự nhiên của anh, vì vậy cô gật đầu ứng phó: "Được."

Lúc này Chu Gia Ngạo mới bước sang một bên, nói với bạn ngồi cùng bàn của Gia Di: "Thật xin lỗi, chiều nay để Gia Di đưa cậu đi ăn."

Gia Di lập tức giật mình, ngẩng đầu hỏi anh: "ăn gì?"

"Sau giờ học hãy nói chuyện."

Chu Gia Ngạo đặt hai ngón tay lên môi, lại nháy mắt về phía Gia Di, khiến các bạn cùng lớp la ó ầm ĩ.

Gia Di cúi đầu vuốt tóc, trong lòng thầm thở dài, sau này mới nhận ra có lẽ bản thân đã gây ra rất nhiều phiền phức cho bản thân.