Trăng Soi Bóng Nước

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trăng trên trời và trăng dưới nước, đâu là hình, đâu là bóng? Trăng trên mặt nước có tồn tại không? “Tôi đi tìm một mảnh trăng rơi Đã vỡ tan thành những gì có thể Để bây giờ ở trên cao vời vợi Trăng ấ …
Xem Thêm

Chương 19
Vừa lúc đấy thì mẹ em dưới bếp đi lên, thấy tôi bà khá ngạc nhiên vì đồng chí này hôm qua mới đến, hôm nay lại đến, cường độ gớm.

– Cháu chào bác ạ

– Ừ…

Tôi vào đề luôn cho nó nóng, như kiểu ăn ngô luộc cứ phải nóng hổi :

– Bác ơi, hôm qua cháu có nghe bác kể trong làng có ông thầy lang có thuốc chữa chó cắn phải không ạ?

Nghe tôi nói vậy em và mẹ quay ra nhìn tôi với ánh mắt càng ngạc nhiên hơn, cứ như kiểu tôi là thằng trộm ngô bị chó cắn không bằng. Tôi bị soi nên có vẻ cuống, tí nữa thì lộ. mẹ em nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi :

– Cháu bị chó cắn à ?

Liếc sang thấy em cười khúc khích, tôi chối ngay :

– Dạ, không không…Cháu hỏi cho cậu em ở bên công trường

– Thế bị chó cắn lâu chưa ?

– Mới bị hôm nay thôi ạ..

Cái mặt tôi cũng có vẻ hiền lành ưa nhìn nên trộm vía mẹ em rất có cảm tình với tôi, tôi cảm nhận được điều đấy mỗi khi đến nhà em, nhiều lúc bà nhìn tôi rất lạ, mỗi tội con Milu thì nó ghét tôi lắm, lần nào đến nó cũng sủa.

Ngồi nói chuyện một lúc thì mẹ em bảo :

– Nga soạn bài xong chưa, lát đưa anh qua nhà ông lang Tiêu lấy thuốc nhé

Tôi khẽ liếc về phía em, thấy em ngoan ngoãn “ Dạ” một tiếng với mẹ

Đường từ nhà em qua nhà ông thầy lang cũng mất một đoạn đường đất quanh co, chưa vào đến cổng đã nghe tiếng cho sủa ầm ĩ. Em gọi cổng sau đó dẫn tôi vào trong nhà giới thiệu tôi cho một ông già lụ khụ gần 80 tuổi đang ngồi bên bộ bàn ghế mây cũ kĩ, thấy tôi ông hỏi :

– Bị sao ?

– Dạ bị chó cắn ạ

– cắn bao giờ? Chó to hay bé, con chó ấy chết chưa?

– Dạ..chó to, chưa chết ạ..

Tôi vừa nói vừa liên tưởng đến con Milu

– Cắn vào đâu ? Vào chân hay vào đít?

Câu hỏi của ông già làm em phì cười, còn tôi thì ấp úng :

– Dạ…dạ…..

Ông lang nói như kiểu quát nhẹ :

– Cắn vào đâu thì nói luôn sao cứ ấp úng thế…đâu vén lên xem nào ?

– Thằng bị cắn không phải là cháu, thằng khác ạ

Mặt ông lang mắt chữ A mồm chữ O :

– Ô….mày ơi…mày không bị cắn mày sang đây làm gì ???

Thế là công toi, lão thầy lang bảo đứa nào bị cắn thì sang đây, đứa nào không bị cắn thì về…Mà tôi lại éo dám vạch cái vết chó cắn ở chân ra cho ông ý xem, vì lúc đó em Nga đang ở đấy, thế mới đen. Lúc ấy mà vạch lên thì Nghĩa Lộ hết, em sẽ biết ngay tại sao con Milu nó lại thù mình đến thế.

Trên đường về, tôi hỏi em Nga :

– Sao con Milu nhà em nó dữ thế nhỉ? Vào chơi nó toàn sủa

– Không, nó hiền lắm mà, chắc tại nó thấy anh lạ, mới cả anh chưa biết cách giao tiếp với nó

– ơ, chó mà cũng cần giao tiếp à?

– Vâng, động vật cũng có thể giao tiếp mà anh, nhất là chó là một loài rất khôn và thân thiết với con người, anh chỉ cần biết cách giao tiếp với nó thì nó sẽ không sủa, không cắn anh mà rất là ngoan và trung thành…

Đêm về trằn trọc suy nghĩ lời em nói, tôi mới biết thêm rằng chó với người cũng có thể giao tiếp, từ xưa đến nay tôi chỉ biết mỗi kiểu giao tiếp bằng miệng, tức là cho vào xoong thành món dựa mận , giao tiếp thẳng vào mồm, thêm ít lá mơ nữa, hoặc là hấp lên chấm mắm tôm…Chậc chậc, nghĩ đến lại thèm….

Hôm sau tôi suy nghĩ nguyên cả một ngày luôn, giảm bao nhiêu là hiệu quả công việc. Đến chiều tối tôi lại mò sang nhà ông lang…một mình, lần này không cùng em Nga nữa cho đỡ quê. Tôi lò dò tìm đến đúng nhà ông lang Tiêu, đến cổng chó sủa ầm ĩ chào đón là chuẩn rồi, tôi gọi cổng nheo nhéo :

– Ông Tiêu ơi….ông Tiêu ơi

Mãi không thấy ai ra mở cổng, nghĩ bụng “ thầy lang đéo gì mà tên là Tiêu, ai gặp ông này coi như Tiêu luôn”, rồi lấy giọng gào lên thật to :

– Ông lang Tiêu ơi……

Đấy, biện pháp mạnh cái có hiệu quả ngay, đúng là muốn nhẹ nhàng không được, trong cổng xuất hiện một chị như kiểu người dân tộc, giọng lơ lớ :

– Hỏi ai đấy ?

– Dạ em hỏi ông lang Tiêu

– Mày là ai ? Ở đâu đến ?

– Em bên kia sông, em đến lấy thuốc chó cắn..

Chị ấy trố mắt nhìn tôi rồi lắc đầu :

– Không được đâu á, không phải người quen thì không tiếp đâu á…về đi….

Đen thật, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, đã tránh em Nga lại gặp phải nhà cái ông lang Tiêu đời này, an ninh gì nó vừa vừa phai phải thôi…Vào nhà Trắng bên Mỹ thì cũng chỉ đến thế là cùng….

Đành muối mặt sang nhà em vậy, vừa đi vừa nghĩ kế. Đến nhà em tôi gọi cổng :

– Nga ơi

Gọi mấy câu thì mới thấy em ra, lại một lần nữa em ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện, tôi phải mở lời rào trước đón sau ngay :

– Nga đang soạn bài à…anh qua nhờ Nga một chút thôi…anh mới bị chó cắn

Nghe tôi nói vậy em mới mở cổng, giọng có chút lo lắng :

– Sao lại bị chó cắn ? Anh vào đây..

Tôi vào nhà theo Nga, con Milu hình như nó nghe thấy tôi nói bị chó cắn nên có vẻ nó nguôi giận rồi thì phải, không thấy nó cắn sủa mà chỉ gầm gừ. Vào trong nhà không thấy mẹ em đâu, tôi hỏi :

– Bác đâu hả em ?

– Mẹ em đi lên bà rồi anh ạ

– Vậy à ?

Em mời tôi ngồi rồi hỏi chuyện

– Sao anh lại bị chó cắn thế ?

Giọng tôi trùng xuống, đầy thật thà :

– Sáng nay anh chơi với con chó ở công trường, thực ra là anh tập giao tiếp với nó như là em bảo….Thế nào mà nó điên lên đớp cho phát…

– Có chảy máu không ?

– Có chứ…

Vẻ mặt em rất nghiêm trọng, đúng là cô giáo có khác, em giảng giải :

– Cái đấy phải từ từ anh ạ, không vội được đâu..

– Ừ…anh không biết, thế nên mới bị cắn. Lúc sang nhà ông lang thì người ta không cho vào

– Vâng, người lạ người ta không chữa đâu anh ạ, phải có người dẫn đến nói là người thân cơ

– Vậy em giúp anh nhé ?

– Vâng…lát em dẫn anh đi

Em đi xuống dưới bếp, tôi đi ra phía cửa, đứng giao tiếp với con Milu, nó vẫn gầm gừ, tôi thì thầm :

– Milu, ngoan, tao có làm gì mày đâu, mấy hôm nữa về HN tao mua quà cho nhé, đặc sản thức ăn dành cho chó mua tận Hàn Quốc nhé

Nghe thế nó im luôn, con này đích thị cɧó ©áϊ rồi, nó cũng ưa nịnh, xính đồ Hàn Quốc…

Thế là tôi lại được em dẫn sang nhà ông lang Tiêu chữa vết thương chó cắn, may quá không tiêu đời. Chẵn 5 hôm liền, ngày nào tôi cũng đến để được ông lang bôi một thứ nước lá gì đấy như kiểu lá cúc tần mà hồi bé mỗi lần đánh nhau chảy máu đầu bọn trẻ con hay lấy rịt vào…Ấy vậy mà hiệu nghiệm phết, đến ngày thứ 5 thì khỏi, cũng là lúc con Milu nó không cắn tôi nữa, nó đã bắt đầu quen tôi….

Cuối tuần, hôm nay không được sang gặp em nữa tôi thấy nhớ, ước gì có con chó nào nó cắn cho phát nhỉ, lại được sang gặp em ngay.

Tôi về quê chơi mấy hôm, chỉ mong lên công trình để sang gặp em thôi, tôi đã chuẩn bị một ít quà quê, có lí do để sang gặp em rồi…

Lúc tạt qua HN, tôi cũng ghé vào cửa hàng thức ăn cho chó mèo, để mua cho con Milu, mình đàn ông mà , đã nói được thì phải làm được. Thấy em bán hàng bảo có rất nhiều loại, nhập khẩu Anh, Mỹ, Đức rồi Nhật Hàn đủ cả. Giá thì tầm 400.000 đến 500.000 k một bịch, có cả loại lên đến tiền triệu, tôi lè lưỡi hỏi :

– Thức ăn cho chó gì mà đắt như nhân sâm vậy em?

– Dạ vâng, toàn hàng ngoại mà anh, dành cho chó cảnh, chó ngoại mà

– Ô thế có loại nào rẻ rẻ cỡ 50 đến 100k một bịch không?

– Có loại của Tàu, 80k một bịch

– Thế dành cho chó gì?

– Chuyên dành cho chó hoang anh ạ..

Tôi chẳng thèm đắn đo, chốt luôn :

– Cho 2 bịch…Gói cho anh cái túi toàn tiếng Thái tiếng Lào ấy….

Cơm nước xong xuôi, tôi tay sách nách mang nhà em thẳng tiến. Hôm nay mạnh dạn gọi thật to :

– Nga ơi…..- Rất dõng dạc

Con Milu hôm nay không bị xích, nó lao ra cổng đón tôi, chắc là biết có quà. Lúc sau thì em ra, em mở cổng mời tôi vào nhà

– Anh mới về quê lên…có chút quà…

– Sao anh cẩn thận thế….

Tôi đi theo sau em vào nhà, con Milu chạy theo bên cạnh, tôi quay ra bảo nó :

– Mày cũng có quà đấy nhé

Vào nhà, mẹ em ở trong bếp đi lên, tôi uống chén nước cho ngọt giọng rồi bắt đầu trình bày :

– Hôm trước cháu về quê, có kể chuyện bị chó cắn cho bố mẹ cháu nghe, lại kể được bác với em trên này giúp, bố mẹ cháu gửi lời cảm ơm bác với em trên này

– Có gì đâu cháu…

– Dạ, quê cháu nông thôn chẳng có gì, chỉ có chút quà quê, cháu mang lên biếu bác, với cả em…

– Ôi, gì mà cho nhiều thế cháu…mang làm gì đường xá vất vả

– Có gì đâu ạ, đây là chục cân gạo Hải Hậu, cháu biếu bác thổi cơm, còn đây là ít bánh Nhãn, đặc sản quê hương cháu….

Nghe tôi trình bày xong, gương mặt mẹ em thay đổi rất nhanh, hình như mẹ em rất xúc động :

– Cháu quê ở đâu ?

– Dạ…cháu quê Nam Định ạ

Rồi đột nhiên, thấy mẹ em trùng hẳn xuống, rất buồn.

– Món quà của cháu khiến bác nhớ đến một người bạn…từ rất lâu rồi…

Trong lúc em lấy bánh Nhãn ra đĩa để mọi người cùng ăn, tôi mang cái bịch thức ăn ra cho con Milu :

– Đây, quà của mày đây, nhập khẩu đấy….

– Anh lại mua cả quà cho con Milu nữa á ? – Em hỏi vọng ra

– Thì anh tập giao tiếp với động vật mà….

Con Milu được bịch quà hình như nó cũng hiểu, vẫy đuôi quay tít mừng…

Những ngày quen em, được tiếp xúc và nói chuyện với em, tôi nhận ra mình và em đều có chung một sở thích đó là đọc sách. Trên giá sách của em có rất nhiều cuốn tiểu thuyết nổi tiếng trong nước và trên thế giới.

Hôm trước về quê lên lúc ghé qua Hà nội, tôi mua cuốn “ Anna Karenina”, định sẽ mang qua tặng em nhưng để trong ba lô lại quên mất, tối hôm ấy sang nhà em xong về phòng mới nhớ ra….

Hôm sau, buổi tối lão Phồn đòi xe để đưa chị Na đi ra phố, lão cho mình mượn suốt cả tuần rồi, lão nhịn lâu quá không chén đâm ra bị vật, nhất quyết không cho mượn…

Đêm 16, trăng sáng vằng vặc, soi bóng lấp lánh xuống dòng sông phẳng lặng như tấm gương. Bên kia, chỗ ruộng ngô xanh rì ven sông, mái nhà tranh lấp ló ánh đèn kia là nhà của em…Ngồi bên này nhớ em quá, mà không làm gì được…

Gió hiu hiu thổi, khiến cho tâm hồn càng thêm bay bổng, ánh trăng sáng làm cho con người ta thêm thông minh.

Tôi quyết định bơi sang bờ bên kia.

Bọc một bộ quần áo và cuốn sách thật chặt trong tấm áo ni lông, tôi đeo vào người và nhẹ nhàng bơi qua sông như bộ đội đặc công nước. Giữa lòng sông, nằm ngửa lên bơi và ngắm ánh trăng đang chiếu rọi xuống mặt, một cảm giác thật sảng khoái giữa làn nước…

Lên bờ tôi thay bộ quần áo khô rồi đi về phía ruộng ngô nhà em, bắt đầu có tiếng có sủa, tôi đến một vạt cỏ ngồi xuống và lấy điện thoại ra nhắn tin, đúng là ngay mép sông có khác, sóng căng đét.

“ Nga à, em đang làm gì đấy? Anh Quân đây”

“ Em đang soạn bài anh ạ”

“ Em soạn sắp xong chưa?”

“ Chưa ạ, có việc gì hả anh?”

Chắc em lại nghĩ tôi sang rủ đi đến nhà ông lang , hihi lấy đâu ra chó cắn lắm thế. Tôi nhắn tiếp “ Anh đang ở nhà em, em có thể cho anh gặp 1 phút được không?”

“ Anh ở ngoài cổng nhà em à?”

“ Không…anh ở vườn ngô, chỗ bãi cỏ bờ sông…”

“ Anh trêu em đấy hả, thôi không nhắn tin nữa đâu, em phải đi soạn bài”

“ Thật mà, em không nghe thấy con Milu nó sủa à? Đây này anh ngồi chỗ có mấy khóm mía”

Đến lúc này thì em tin là thật, vì tôi tả chính xác luôn, tôi đang ngồi trên bãi cỏ cạnh khóm mía, kiến đốt sưng hết cả đít…

Thêm Bình Luận