Chương 3

Sau khi xuất vé, còn hai giờ nữa thì chuyến bay mới cất cánh, Hứa Tri Nguyệt đi vào nhà vệ sinh.

Cởi bỏ bộ đồng phục phi công trên người, mặc áo sơ mi, quần jeans, đi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của mình trong gương, cô đột nhiên cảm thấy không bay cũng tốt. Đêm qua cô thật sự ngủ không ngon lắm.

Cô lấy cây son mà Tô Sính đưa cho mình ra, rồi bôi lên môi, sắc mặt trông cũng tốt hơn, Hứa Tri Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lên đường ra sân bay.

Trong khi chờ lên máy bay, Tô Sính gửi tin nhắn Wechat đến: "Cậu bị dừng bay rồi à?"

Hứa Tri Nguyệt: "Tại sao cậu nắm thông tin nhanh vậy?"

Tô Sính: "Thật à? Mình nghe Chi Chi cùng chuyến bay với cậu nói rằng thái tử đã đích thân bảo cậu đến gặp bác sĩ hàng không, phải vượt qua đánh giá tâm lý mới được bay lại. Cậu làm gì đắc tội anh ta mà anh ta nhắm vào cậu như thế vậy?"

Hứa Tri Nguyệt: "Mình không có đắc tội với anh ta, mình xui thôi, có lẽ anh ta không thích mình, kiếm chuyện với mình."

Tô Sính: "Mình không tin, nếu bị dừng bay thì có sao không? Rồi bây giờ cậu về à?"

Hứa Tri Nguyệt: "Chắc không có vấn đề gì đâu, mình không về đâu, mình xin nghỉ phép, mua vé máy bay đi Úc, tham dự hôn lễ của mẹ mình."

Tô Sính: "À... đúng rồi, Chi Chi nói thái tử này đẹp trai lắm, thật à?"

Hứa Tri Nguyệt: "Hờ"

Hứa Tri Nguyệt không trả lời nữa, thông báo lên máy bay đã vang lên, cô cầm túi đứng dậy.

Các tiếp viên chào đón hành khách tại lối vào đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Tri Nguyệt, Hứa Tri Nguyệt cười giải thích: "Tôi có việc riêng phải đi Úc nên vẫn phải bay cùng mọi người."

Dương Hề Chi, Chi Chi mà Tô Sính nhắc đến giúp Hứa Tri Nguyệt đặt hành lý, cô ấy nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Ghế của giám đốc Lệ ở bên cạnh cậu, cậu cẩn thận nhé."

Hứa Tri Nguyệt làm động tác cảm ơn với cô ấy.

Lệ Tây Chiêu và những người khác đã đến trước khi đóng cửa cabin, Hứa Tri Nguyệt đang định tắt điện thoại thì đột nhiên cảm thấy có ai đó dừng lại bên cạnh mình, mùi nước hoa nam lạnh lẽo xộc vào mũi khiến cô không khỏi hắt hơi.

Khi xấu hổ ngẩng đầu lên, đôi mắt của Lệ Tây Chiêu đang nhìn về phía cô, khuôn mặt anh vô cảm, và phản ứng của Hứa Tri Nguyệt là không có phản ứng.

Sau khi nhìn nhau, Lệ Tây Chiêu bước vào chỗ ngồi ở phía bên kia lối đi.

Ghế hạng nhất đều rộng rãi, cái gọi là bên cạnh cũng cách bằng một lối đi, không ai làm phiền ai.

Hứa Tri Nguyệt không suy nghĩ nữa, tắt điện thoại, nhắm mắt lại và dựa vào ghế.

Sau khi máy bay bước vào giai đoạn bay, khoang bắt đầu phân phát đồ uống trước bữa tối, Dương Hề Chi đẩy xe đồ uống đến, phục vụ Lệ Tây Chiêu trước, rót cho anh một tách cà phê, thêm một phần tư viên đường rồi đưa cho anh, cẩn thận đưa cho anh.

Lệ Tây Chiêu nhìn máy tính bảng cả buổi không ngẩng lên, nhấp một ngụm cà phê khẽ cau mày, Dương Hề Chi nhìn mà tim đập thình thịch, may mà sau đó Lệ Tây Chiêu uống ngụm thứ hai, không có phàn nàn gì.

Dương Hề Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, quay sang Hứa Tri Nguyệt và cười hỏi cô muốn uống gì, Hứa Tri Nguyệt do dự một lúc rồi trả lời: "Nước chanh đá, thêm nửa thìa mật ong."

Dương Hề Chi lập tức rót nước chanh cho cô, thêm đá và mật ong, khi định đưa cho cô thì Lê Tây Chiêu đột nhiên ngước mắt lên, và ánh mắt anh rơi vào đồ uống trong tay Dương Hề Chi.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, nụ cười của Dương Hề Chi đông cứng lại, Lệ Tây Chiêu nói: "Đưa tôi ly chanh đá đó."

Dương Hề Chi cười xin lỗi: "Sếp Lệ, nếu anh muốn uống cái này, tôi sẽ rót cho anh một ly khác."

Lệ Tây Chiêu: "Không, tôi muốn cái ly trong tay cô."



Dương Hề Chi đưa không được, mà không đưa cũng không được, càng ngày càng ngượng nghịu.

Hứa Tri Nguyệt mỉm cười và ra hiệu cho cô ấy: "Chi Chi, ly này là cậu rót cho mình, đưa cho mình trước đi."

Sau khi Dương Hề Chi do dự, nhưng vẫn đưa cho cô uống, Lệ Tây Chiêu nhìn sang và hỏi một cách lạnh lùng: "Dị ứng với mật ong mà cũng dám uống như vậy à?"

Hứa Tri Nguyệt duy trì nụ cười tiêu chuẩn: "Không cần sếp Lệ quan tâm."

Khi còn học trung học phổ thông, có một khoảng thời gian cô thực sự không thể uống mật ong, không chỉ mật ong, lúc đó sức khỏe của cô không tốt nên không thể ăn nhiều thứ, sau này khi cô lớn lên và trở thành phi công, những thứ đó đều bình thường cả rồi, đừng nói là dị ứng, lần cuối cùng cô bị nhiệt miệng là hơn nửa năm trước rồi.

Không ngờ Lệ Tây Chiêu vẫn còn nhớ, mặc dù Hứa Tri Nguyệt nghi ngờ rằng thái tử đột nhiên đề cập đến điều này để chế giễu cô.

Dương Hề Chi ngửi thấy điều gì đó bất thường từ cuộc trò chuyện qua lại giữa hai người họ, cô ấy nén sự ngạc nhiên xuống, ngược lại thả lỏng hơn, và hỏi Lệ Tây Chiêu với một nụ cười xã giao: "Sếp Lệ, có cần rót cho anh một ly chanh đá không?"

Lệ Tây Chiêu lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nói "Không cần", rồi không quan tâm đến bất cứ ai nữa.

Dương Hề Chi đẩy xe đẩy đồ uống đến hành khách tiếp theo, Hứa Tri Nguyệt uống chanh đá, tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu.

Trải qua mười một giờ bay thời gian, ngoại trừ ăn ra, toàn bộ thời gian còn lại cô đều ngủ, bù lại tối hôm qua mất ngủ.

Cô không biết, cũng không muốn biết bên cạnh có ai thỉnh thoảng nhìn cô hay không.

Hạ cánh lúc 8 giờ sáng giờ địa phương, Hứa Tri Nguyệt đổi máy bay đến một thành phố khác gần đó, buổi chiều mẹ cô sẽ tổ chức đám cưới lần thứ tư tại nhà thờ trên núi ở đây.

Khi Hứa Tri Nguyệt đến, chỉ còn nửa giờ nữa là đến hôn lễ, mẹ cô đã thay váy cưới và đang thử chiếc vòng cổ trong phòng chuẩn bị.

Nhìn thấy Hứa Tri Nguyệt bước vào cửa từ tấm gương, Lâm Tịnh Ngữ nở nụ cười xoay người lại: "Tiểu Nguyệt, cuối cùng con cũng đến rồi, mẹ còn nghĩ rằng con không đến kịp."

Hứa Tri Nguyệt nhìn người mẹ trung niên trước mặt, sau cuộc hôn nhân thứ tư vẫn còn e lệ và vui vẻ như một cô gái, và cảm thấy bất lực: “Nhân vật chính của hôn lễ không phải là con, cho dù tôi thực sự không đến kịp cũng không quan trọng."

“Chuyện này rất quan trọng.” Lâm Tịnh Ngữ đi tới nắm lấy cánh tay cô: “Con là con gái duy nhất của mẹ, sao con có thể không ở hôn lễ chứng kiến

hôn lễ của mẹ chứ? Lát nữa mẹ giới thiệu chú cho con, chúng ta chụp hình với nhau."

Hứa Tri Nguyệt thờ ơ gật đầu, "chú" của cô đã đổi đến người thứ ba rồi, và mẹ cô có lẽ cũng không biết lần này bà ấy có thể kiên trì được bao lâu.

Thấy chỉ có một mình Hứa Tri Nguyệt đến đây, Lâm Tịnh Ngữ tò mò hỏi: “Chẳng phải trước đây con nói con có bạn trai sao, sao không dắt đến?”

Hứa Tri Nguyệt cười khan: "Bọn con chia tay rồi."

Lâm Tịnh Ngữ: "Vậy chắc chắn là lỗi của nó, con gái của mẹ xinh đẹp như vậy mà cũng không giữ nổi."

Hứa Tri Nguyệt cảm thấy câu nói này vừa vô lại vừa buồn cười, cô thuận theo lời mẹ cô mà nói: "Vâng, tất nhiên là anh ta sai rồi."

Lâm Tịnh Ngữ an ủi con gái và kéo cô lại để giúp bà ấy chọn một chiếc vòng cổ.

Khi bắt đầu hôn lễ, cuối cùng Hứa Tri Nguyệt cũng gặp được người chú mới của cô, lần này là một người chú da trắng, cao, hơi mập, khuôn mặt hiền lành, ánh mắt nhìn mẹ cô đều tràn đầy yêu thương.

Hứa Tri Nguyệt đột nhiên cảm thấy yên tâm, có lẽ lần này mẹ cô có thể kiên trì được lâu hơn.

Cô nhìn thấy một người quen trong số những khách mời dự tiệc cưới, mặc dù người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu của bàn khách chỉ thấy một bên mặt, nhưng với khuôn mặt lạnh lùng hay ra vẻ đó, ngoài Lệ Tây Chiêu ra, thì còn có thể là ai?!

Hứa Tri Nguyệt gần như nghĩ rằng cô bị hoa mắt, tại sao Lệ Tây Chiêu lại đến đây?

Kết thúc buổi lễ, Lâm Tịnh Ngữ bảo cô chụp một bức ảnh, Lệ Tây Chiêu đang nói chuyện với chú mới của cô, mẹ cô mỉm cười giới thiệu họ với nhau, chú mới rất nhiệt tình và khen ngợi Hứa Tri Nguyệt, Hứa Tri Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của người đó nhìn cô, khiến cô không thể phớt lờ, làm cô vô cùng khó chịu, cuối cùng cô hỏi: "Đây là...?"



Người chú mới vui vẻ giới thiệu: "Lệ là bạn cũ của chú, cậu ấy đặc biệt đến đây để tham dự hôn lễ này."

Hứa Tri Nguyệt cười nói: "Chú có nhiều bạn bè, vậy chú chắc chắn là người thích náo nhiệt, mẹ cháu cũng vậy, hai người rất hợp nhau."

Cô giả vờ không biết Lệ Tây Chiêu, Lệ Tây Chiêu cũng không vạch trần, cầm ly rượu đỏ trong tay, thản nhiên nhìn cô cười ngọt ngào khi nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng uống một hớp rượu vào miệng.

Hứa Tri Nguyệt thầm mừng vì mẹ cô không biết cô yêu sớm với người nào đó, nếu không hôm nay thật sự rất xấu hổ.

Sau đó, Lâm Tịnh Ngữ muốn ném bó hoa, và trước khi bắt đầu, bà ấy đã nhắc nhở Hứa Tri Nguyệt: "Con qua bên kia đứng đi, phải bắt được hoa đó."

Hứa Tri Nguyệt muốn trốn đi, nhưng bị Lâm Tịnh Ngữ kéo lại: "Không được đi, ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay mẹ kết hôn, con phải làm cho mẹ vui."

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ lui vào trong đám người, cố gắng trốn càng xa càng tốt, để không bị bó hoa đập vào người.

"Trốn cái gì, không muốn thì cứ ra chỗ khác là được."

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, mang theo vài phần châm chọc, Hứa Tri Nguyệt quay đầu lại, quả nhiên là Lệ Tây Chiêu, lúc nãy cô cứ mãi lùi lại, suýt đυ.ng phải anh.

Lệ Tây Chiêu cười lạnh một tiếng: "Không muốn bó hoa kia thật à, hay là nói một đằng, làm một nẻo?"

Hứa Tri Nguyệt nghiêng đầu: "Sếp Lệ, có liên quan đến anh sao?"

Cô quay người nhìn về phía trước, mẹ cô và chú mới đang đứng trên bậc thềm chuẩn bị ném, chú giơ tay giúp mẹ cô vén lọn tóc quanh tai mẹ cô, mẹ cô quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ với chú.

Hứa Tri Nguyệt sững sờ trong giây lát.

Trước khi đến đây, cô luôn không hài lòng với việc tái giá của mẹ mình, sự bất mãn này đã giấu kín trong lòng từ mười năm trước, cô chưa từng nói với bất kỳ ai.

Ngoại hình của cô giống mẹ nhưng tính cách lại rất giống bố, bố mẹ cô từng là một cặp tình nhân khiến ai cũng ngưỡng mộ, họ là thanh mai trúc mã và là đôi vợ chồng trẻ, bố cô còn là quân nhân không quân, đáng tiếc là ra đi sớm, trong một lần chấp hành nhiệm vụ chẳng may gặp tai nạn, chôn vùi dưới trời, năm đó cô mới mười bốn tuổi, từ ngày đó bầu trời của cô và mẹ cũng cùng sụp đổ.

Nhưng chỉ 3 năm sau, mẹ cô tái giá và đưa cô sang Úc.

Mười năm sau đó, cô nhìn mẹ mình kết hôn, ly hôn rồi lại tái hôn, hết lần này đến lần khác, như thể đó là trò trẻ con, những bất mãn đó dần dần hóa thành tê dại.

Mẹ cô là một người như vậy, sinh ra là để tận hưởng tình yêu và không thể làm gì nếu không có tình yêu, nhưng cô thì không.

Sau khi sang Úc, cô chọn bay là sự nghiệp cả đời giống như bố mình, cô nộp đơn vào trường hàng không, đến năm thứ hai sang đây, mặc kệ người đó van xin, cô đã chia tay hoàn toàn với anh, và cắt đứt liên lạc.

Nhưng cho đến hôm nay, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy mẹ cô đối mặt với người đàn ông đó, nở nụ cười lưu luyến mà chỉ có bố cô khi đó mới có được.

Cô không phải mẹ cô, mẹ cô cũng không phải cô, có mục tiêu sống khác nhau, không nhất thiết phải tranh giành với nhau.

Bó hoa rơi vào tay cô, Hứa Tri Nguyệt theo bản năng lùi lại một bước, va vào ngực người phía sau, bó hoa cũng rơi xuống dưới chân họ.

Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, Hứa Tri Nguyệt lùi lại, ánh mắt của Lệ Tây Chiêu rơi xuống bó hoa, rồi lại nhìn cô, trong giây lát, anh cúi xuống nhặt hoa.

Giống như một chiếc máy ảnh cố ý quay chậm, Hứa Tri Nguyệt bị phân tâm trong giây lát theo dõi hành động của anh, và bông hoa trong tay Lệ Tây Chiêu xoay một vòng và đưa cho một đứa trẻ bảy, tám tuổi bên cạnh anh.

Nhìn cô thật sâu, Lệ Tây Chiêu bước sang một bên.

Hứa Tri Nguyệt nhìn đi chỗ khác, Lâm Tịnh Ngữ đi tới, nhìn thấy bó hoa đã được đứa trẻ hạnh phúc ôm vào lòng, tiếc nuối nói: "Chỉ suýt một chút thôi, đáng tiếc thật."

Hứa Tri Nguyệt mỉm cười, và cơn sóng nhỏ trong lòng cô tan biến.