Chương 6

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Nguyệt gửi hàng và bắt xe đến công ty.

Cô đã đặt lịch hẹn với bác sĩ hàng không, đi đánh giá tâm lý theo yêu cầu của Lệ Tây Chiêu vào buổi sáng, cố gắng được bay lại càng sớm càng tốt.

Hôm đó Lệ Tây Chiêu hỏi cô có phải sắp được lên làm cơ trưởng hay không, đúng là thừa biết còn hỏi, cô đã tích lũy hơn 3000 giờ bay, nửa năm trước đã bước vào quá trình thăng chức cơ trưởng. Cô đã thành công vượt qua cuộc kiểm tra lý thuyết và mô phỏng chuyến bay thử nghiệm, có thầy dẫn dắt, thời gian ngồi ở ghế bên trái tích lũy rất nhanh, sau khi vượt qua kiểm tra đường bay và bay vài vòng trên sân, thì cô có thể tạm biệt thân phận phó lái và chính thức trở thành cơ trưởng tập sự.

Lúc này, cô thật sự không muốn vì hiểu lầm này mà xảy ra biến số gì.

Chỉ hy vọng rằng sau khi đánh giá tâm lý, vị thiếu gia đó sẽ không kiếm chuyện với cô nữa.

Nghiêm Vệ Dân cũng ở trong công ty, ông ấy lo lắng cho Hứa Tri Nguyệt nên đã đến công ty từ sáng sớm để đợi.

Hứa Tri Nguyệt nhìn thấy ai đó thì có chút bất đắc dĩ: "Thầy à, em đã nói với thầy là em không sao mà, đừng căng thẳng như vậy."

Nghiêm Vệ Dân tức giận: "Ai mà biết vị thiếu gia đó còn kiếm chuyện gì nữa, em sắp phả kiểm tra đường bay rồi, nếu chuyện này ảnh hưởng đến việc thăng chức cơ trưởng thì sao?"

Hứa Tri Nguyệt cười nhắc nhở: "Sếp Lệ là con trai của chủ tịch tập đoàn, tập đoàn đã đưa anh ấy xuống đây, thầy đừng nói xấu sau lưng anh ấy, bị người khác nghe thấy sẽ không tốt cho thầy đâu. "

Nghiêm Vệ Dân bĩu môi, thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch đó không biết gì về hàng không, nó có thể làm được chuyện gì chứ, không chừng đến đây một thời gian để rèn luyện, sau đó lại về nhà làm thiếu gia thôi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, có Nghiêm Vệ Dân theo dõi, việc đánh giá tâm lý của Hứa Tri Nguyệt chỉ là hình thức, sẽ có kết quả nhanh thôi.

Trong văn phòng giám đốc, Lệ Tây Chiêu đang xem tài liệu mà bên dưới vừa đưa lên.

Lật giở từng trang, thần sắc không thay đổi, thư ký giám đốc ngồi phía trước bàn, có chút khó hiểu suy nghĩ: “...Bộ phận thị trường đã gửi bản thảo hợp đồng ban đầu vào hôm qua, tôi đã kiểm tra nó rồi, nó hoàn toàn dựa theo nội dung hợp tác mà chúng ta đã thảo luận trước đó với hãng hàng không Úc Tường, chắc hẳn không có vấn đề gì."

Lệ Tây Chiêu đóng tài liệu lại và nói: "Ngày mai họp."

"Được, tôi sẽ cho người sắp xếp."

Thư ký thở phào nhẹ nhõm.

Giám đốc mới đến công ty, không mang theo ai cả, lúc trước hắn cũng không quan tâm lắm giống như mọi người, chỉ cho rằng thái tử tới trải đời, sau khi rèn luyện xong sẽ trở về, chẳng làm được gì, công ty vẫn phải nhờ vào các phó giám đốc làm mười mấy hai chục năm.

Nhưng biểu hiện của Lệ Tây Chiêu nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Vừa đến, anh đã nắm được thóp của phó giám đốc điều hành không phục anh, gϊếŧ gà dọa khỉ, khiến người ta phải nghỉ hưu.

Có vài quản lý cấp cao cậy già lên mặt, và cùng nhau kiến nghị với tập đoàn, Lệ Tây Chiêu đích thân đi "mời" người đó về, ai còn do dự thì tiếp tục dụ dỗ, còn ai cứng đầu trực tiếp từ bỏ. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, anh đã hoàn toàn nắm lấy công ty trong tay. Nếu một thư ký như hắn không nhanh chóng đầu hàng, thì vị trí của hắn e rằng đã bị người khác thay thế rồi.

Cũng có người lạnh lùng đứng nhìn, chờ xem trò cười của Lệ Tây Chiêu, nhưng sau khi Lệ Tây Chiêu chấn chỉnh công tác nhân sự cấp cao lập tức bắt tay vào nắm bắt công việc, lập tức nhắm vào các hãng hàng không quốc tế mới thành lập ở Trung Quốc trong hai năm qua, đích thân dẫn nhóm đến Úc, thảo luận về các dự án hợp tác liên doanh với các hãng hàng không bên đó, nhằm mở rộng thị trường tuyến Trung Quốc-Úc.

Và có thể thấy rằng tham vọng của anh không chỉ giới hạn ở Úc, và tuyến đường Trung Quốc-Úc chỉ là một dự án thử nghiệm mà thôi.

Ngoại trừ Lệ Tây Chiêu, những người khác dù ở vị trị của anh cũng không có khí thế như anh, dù sao mọi người đều là người làm công, cho dù có đảm nhận vị trí giám đốc công ty, thì cũng chỉ là một người làm công ăn lương cao, chỉ cần mong sự ổn định, cần gì phải làm khó bản thân.

Nhưng Lệ Tây Chiêu thì không, anh đang kiếm tiền cho công ty của nhà mình.

Sau khi thư ký rời đi, trợ lý đi vào, đưa bản báo cáo đánh giá tâm lý của Hứa Tri Nguyệt mà y tế hàng không vừa gửi cho Lệ Tây Chiêu, nhân tiện kể về chuyện đã xảy ra trên chuyến bay từ Úc trở về ngày hôm qua: Cơ trưởng và phó lái đột nhiên cảm thấy không khỏe, và một cơ trưởng khác đã gọi cơ phó Hứa vào buồng lái, cơ phó Hứa ngồi ở ghế bên phải từ nửa sau cho đến đến lúc hạ cánh."

Ánh mắt Lệ Tây Chiêu dừng lại chỗ kết luận "Tốt", khựng lại hai giây, hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"



Trợ lý cúi đầu xuống: "Chắc đang đợi thông báo ở bên bộ phận bay."

Hứa Tri Nguyệt có được bay lại hay không, bộ phận bay không dám tự mình quyết định, dù sao thì chính Lệ Tây Chiêu đã yêu cầu cô dừng bay.

Nghiêm Vệ Dân còn phải mang mô phỏng đi kiểm tra, sau khi Hứa Tri Nguyệt đánh giá tâm lý xong thì ông ấy rời đi, lúc này Hứa Tri Nguyệt đang ở văn phòng của bộ phận chuyến bay, chờ thông báo xác nhận rằng cô có thể bay lại.

Cho đến khi trợ lý của Lệ Tây Chiêu xuất hiện, và lịch sự mời cô lên văn phòng của giám đốc trên lầu.

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lệ Tây Chiêu ngồi ở sau bàn giám đốc to lớn, cô chửi thầm một câu giả vờ giả vịt, rồi sải bước đi vào.

Trợ lý rời đi và giúp họ đóng cửa lại.

Hứa Tri Nguyệt không thèm nhiều lời với anh, hỏi thẳng vào vấn đề: "Sếp Lệ, tôi đã thông qua đánh giá tâm lý, tôi có thể bay lại chưa?"

Lệ Tây Chiêu ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt co, anh chần chờ một chút, đột nhiên nói: "Hôm nay không tô son à."

Hứa Tri Nguyệt: "... Có vấn đề gì sao?"

Lệ Tây Chiêu: "Cô là nữ phi công của Tinh Dã, và hình tượng của cô đại diện cho hình tượng của công ty, vì vậy hãy chú ý vào."

Hứa Tri Nguyệt lạnh mặt: "Trên SOP không có bất kì quy định nào bắt buộc nữ phi công phải tô son."

Cô lại hỏi: "Xin lỗi sếp Lệ, tôi có thể bay lại chưa?"

Lệ Tây Chiêu đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài: "Theo tôi đến nhà ăn."

Trong nhà ăn trên tầng hai của công ty, Hứa Tri Nguyệt nhìn Lệ Tây Chiêu đang đi trước mặt cô với vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm một chiếc đĩa, nhưng rõ ràng không hợp với nơi này, chợt nghĩ, người này còn đang canh cánh trong lòng chuyện cô không đi ăn với anh ta à?

Tật nhỏ nhen và nóng nảy này quả thật vẫn như xưa...

Nhưng cô thật sự không muốn ngồi ăn cùng bàn với Lệ Tây Chiêu, lúc này đang là giờ ăn cao điểm, nhà ăn chật ních người, cô và Lệ Tây Chiêu ngồi cùng nhau thì lời đồn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

Dù tin đồn đúng hay sai thì đều rất phiền phức.

Cô nhìn xung quanh thì thấy Tô Sính và Dương Hề Chi vừa mới bước vào. Hai người họ bay chung vào buổi chiều, đúng lúc đến đây ăn trưa.

"Tô Sính, Chi Chi, bên này!"

Hứa Tri Nguyệt vừa vẫy tay, hai người họ đã lập tức nhìn thấy cô, trên mặt tươi cười đi tới, khi đến gần mới phát hiện bên cạnh Hứa Tri Nguyệt còn có Lệ Tây Chiêu.

Lệ Tây Chiêu đang hỏi người ta về món bít tết, thấy hai nữ tiếp viên đang sững sờ, anh phớt lờ họ.

Hứa Tri Nguyệt cũng không quan tâm lắm, mỗi tay kéo một người: "Hai người đang ăn gì thế? Cùng ăn đi!"

Cuối cùng, bốn người không chút ngượng ngùng ngồi vào một bàn, Tô Sính dùng cánh tay chọc chọc Dương Hề Chi bên cạnh, hai người nhìn nhau, chắc là nhận ra được sự lạnh lùng của Lệ Tây Chiêu nên quyết định im lặng.

Hứa Tri Nguyệt vùi đầu vào thức ăn và không nói gì, Lệ Tây Chiêu không chịu cho cô bay lại, vì vậy cô cũng không có gì để nói với anh.

"Cô ăn nhanh như vậy, định cho mũi ăn à?" Lệ Tây Chiêu mở miệng trước.

Hứa Tri Nguyệt ngước mắt lên, nở nụ cười: "Cảm ơn sếp Lệ quan tâm, nếu sếp Lệ thật sự nhàn nhã như vậy, không bằng anh nói với bộ phận bay một tiếng, xác nhận rằng tôi có thể bay lại không?"

Lệ Tây Chiêu nhìn cô, Hứa Tri Nguyệt đã tiến bộ rất nhiều trong những năm qua, có lẽ đó chỉ là giả vờ, nếu là năm đó, chắc hẳn đã đánh vào đầu anh một cái từ lâu rồi.



Lệ Tây Chiêu: "Nếu tôi nói không được thì sao?"

Hứa Tri Nguyệt cau mày: "Anh có lý do gì để nói không được?"

Lệ Tây Chiêu nhắc nhở cô: "Hôm đó tôi đã nói rồi, cô phải chịu đựng bất cứ điều gì tôi làm, và hậu quả cô sẽ gánh chịu."

Hứa Tri Nguyệt: "...Anh đến để đòi nợ tôi à?"

Lệ Tây Chiêu: "Cô nghĩ vậy thì là vậy đi."

Hứa Tri Nguyệt hít một hơi thật sâu, khi gặp phải tên điên, cô nhịn vậy.

Tô Sính và Dương Hề Chi hoàn toàn bị phớt lờ đang cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của họ, và họ không dám phát ra âm thanh nào, họ chỉ mong rằng Lệ Tây Chiêu sẽ không nhớ rằng có hai người họ ở bên cạnh, rồi lát nữa gϊếŧ người diệt khẩu.

Hứa Tri Nguyệt nói: "Tôi cũng không nhất thiết là phải làm ở Tinh Dã. Nếu anh cứ nhắm vào tôi như thế này, tôi sẽ đến nơi khác để làm."

Lệ Tây Chiêu: "Cô nỡ rời ra thầy của cô à? Hiện tại mà đến công ty khác, tất cả đều phải bắt đầu lại, không thể thăng chức thành cơ trưởng trong thời gian ngắn."

Hứa Tri Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt anh, Lệ Tây Chiêu vẫn thế, như thể chắc chắn cô sẽ không rời khỏi Tinh Dã vào lúc này.

Trầm mặc một hồi, Hứa Tri Nguyệt đột nhiên nở nụ cười: "Học sinh tiểu học, không cần dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi."

Tô Sính đang uống nước, nghe vậy thì bị sặc luôn.

Cô ấy vừa ho vừa đặt ly xuống, vụng về làm đổ ly nước, nửa ly đổ vào miếng bít tết của Lệ Tây Chiêu.

Tô Sính vội vàng xin lỗi, sắc mặt Lệ Tây Chiêu rất khó coi, anh đặt dao nĩa xuống, đứng dậy rời đi.

Tô Sính đau khổ nói: "Xong rồi, không lẽ mình cũng bị anh ta nhắm vào sao."

Dương Hề Chi cười nghiêng người về phía sau và an ủi Tô Sính: "Yên tâm đi, chắc chắn sếp Lệ không biết cậu là ai đâu, nên không thèm nhằm vào cậu đâu."

Cô ấy nháy mắt với Hứa Tri Nguyệt: "Ngược lại là cậu, lúc trước cậu và sếp Lệ thật sự có này nọ với nhau à?"

"Gì mà có này nọ, cậu nói gì nghe ghê vậy?" Hứa Tri Nguyệt cạn lời.

Dương Hề Chi nói "hầy" hai tiếng: "Anh ta thực sự cố ý nhắm vào cậu để thu hút sự chú ý của cậu à?"

Hứa Tri Nguyệt cười khan: "Sao có thể như vậy được."

Đương nhiên là cô đang giễu cợt Lệ Tây Chiêu, có lẽ Lệ Tây Chiêu tức giận vì chuyện bị cô đá, hiện tại lại tới kiếm chuyện với cô, vị thiếu gia này luôn luôn hẹp hòi như vậy.

Sau khi ăn xong, Hứa Tri Nguyệt quay lại bộ phận bay và được thông báo rằng cô có thể tiếp tục bay rồi.

Không chỉ vậy, ngay cả việc kiểm tra đường bay, cô cũng đã được sắp xếp trước.

Gần đây, công ty có rất nhiều người xếp hàng để được thăng chức cơ trưởng, nhưng vị trí cơ trưởng không có nhiều, cho dù thầy của Hứa Tri Nguyệt là Nghiêm Vệ Dân, thanh tra hàng không cũng không thể giúp cô chen hàng, vì vậy cô chỉ có thể từ từ chờ đợi. Cô vừa vượt qua cuộc kiểm tra mô phỏng vào tháng trước, và đáng lẽ cô phải đợi hai hoặc ba tháng, nhưng bây giờ có thông báo rằng thời gian kiểm tra chuyến bay của cô đã được ấn định vào giữa tháng sau.

Hứa Tri Nguyệt rất ngạc nhiên, người duy nhất có thể giúp cô sắp xếp lên phía trước là Lệ Tây Chiêu.

...Anh ta đổi tính rồi à?