Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Thì ra trong cái đầu hiếu thắng, tinh ranh của Tây Hồ Tiên Nữ đã nảy ra một ý hay. Nàng muốn Đông Môn Thù đi theo mình, trước là bảo vệ, sau là chọc tức Sĩ Mệnh. Chàng đã mang theo bên mình một thôn nữ xinh đẹp thì nàng cũng có quyền đồng hành với một hán tử quê mùa. Hơn nữa, võ công của Đông Môn Thù rất cao, có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Sĩ Mệnh sau này. Tiểu Phàm vẫn thầm lo cho tình lang quá đơn độc trong cuộc chiến phục hận.

Đông Môn Thù vâng lệnh mẫu thân xuất đạo tìm người, chẳng khác gì mò kim đáy bể. Nay được Tiểu Phàm chỉ cho lối thoát, gã vui mừng vô hạn :

- Được! Tại hạ sẵn sàng theo cô nương đến bất cứ nơi nào.

Tiểu Phàm hài lòng, bảo gã lấy con ngựa tốt của Đường Hải Lam để lại mà sử dụng. Hai người ra roi, đi về hướng bến đò sông Cảm.

Chỉ trong vài ngày, tin Đông Môn thù hạ sát Hấp Tinh Nhân Ma đã làm chấn động cả vùng Hoa Nam. Thanh danh của gã còn hơn cả chàng công tử đã gϊếŧ thủy quái ở Động Đình hồ. Điều ấy rất dễ hiểu vì họ không biết tên của Sĩ Mệnh nên chẳng thể nhắc đến nhiều.

Khi Tiểu Phàm và Đông Môn Thù vượt sông Cảm, vào trấn Vĩnh Phong thì Hà Bắc Lãng Tử cũng đến nơi.

Gã đã chứng kiến trận tử đấu và rất ngưỡng mộ chàng trai thôn dã Đông Môn Thù, nên đã bám theo sát gót. Hơn nữa, gã đã ăn chơi thỏa thích ở Hành Dương và Cát An, giờ phải nghĩ đến việc tìm Bội Linh và Sĩ Mệnh.

Sáng sớm hôm ấy, Động Đình Long Nữ Bội Linh phải nuốt lệ mà bỏ đi. Nàng uống thuốc để phục hồi công lực rồi núp trên một ngọn cây ở cửa Đông thành. Thấy Sĩ Mệnh đi khỏi, nàng mới quay lại trấn Vĩnh Phong tìm Dương Tiểu Hào.

Nàng dạo khắp trấn mà chẳng thấy họ Dương đâu đành vào phạn điếm dùng cơm và chờ đợi. Quán ăn này nằm ngay phía Tây thành nên Bội Linh có thể nhìn thấy Tiểu Phàm và Đông Môn Thù. Nàng thầm khen nhan sắc của nữ lang kia mà không ngờ đó chính là tình địch của mình.

Hai người ấy đi khỏi thì đến lượt Hà Bắc Lãng Tử, Bội Linh mừng rỡ chạy ra gọi lớn :

- Dương sư ca!

Tiểu Hào vội dừng cương, xuống ngựa. Thấy nàng chỉ đi có một mình, gã tái mặt hỏi :

- Sĩ Mệnh đi đâu mà sư muội ra đây đón ta?

Bội Linh lầm lùi trở lại bàn, chờ Tiểu Hào an tọa mới buồn bã đáp :

- Chàng thú nhận rằng đã đính hôn với người khác nên tiểu muội đã trả lại mảnh ngọc và bỏ đi.

Tiểu Hào giật mình, vò đầu bút tóc :

- Sư muội quả thật là ngu dại! Sĩ Mệnh không biết rằng mình đã có hôn ước từ thuở ấu thơ với sư muội, nên mới yêu người khác. Nhưng trai anh hùng năm thê bảy thϊếp, dẫu gã có thêm vài nữ nhân khác nữa thì sư muội vẫn là chính thất, cớ sao lại tự ý từ hôn? Nếu sư thúc biết chuyện này tất sẽ chẳng hài lòng. Đối với ông, sư muội đã là dâu của họ Tây Môn rồi. Phen này chắc ta không dám về Trình gia trang nữa đâu.

Gã trách móc một hơi dài rồi ngồi thừ người ra suy nghĩ, nét mặt vô cùng khó coi.

Bội Linh nghĩ đến cha già, lòng thầm hối hận cho tính hẹp hòi của mình. Nàng áy náy bảo :

- Tiểu muội nhất thời hồ đồ nên làm lỡ cả duyên phận. Mong sư huynh hãy nghĩ cách sửa chữa sai lầm này. Tiểu muội không muốn thân phụ phải đau lòng.

Hà Bắc Lãng Tử gọi cơm rượu rồi hỏi lại :

- Nhưng ta hỏi thực, sau thời gian kề cận vừa qua, cảm tình của Sĩ Mệnh đối với sư muội như thế nào?

Bội Linh thẹn thùng đáp :

- Dù chàng là người thâm trầm, ít nói nhưng tiểu muội tin rằng đã chiếm được trái tim kia. Sáng nay, Sĩ Mệnh rời thành với vẻ mặt buồn khổ, ngơ ngẩn, chẳng còn vẻ ung dung tiêu sái như thường nhật.

Tiểu Hào hài lòng hỏi tiếp :

- Vậy sư muội có biết danh tính vị hôn thê của Sĩ Mệnh hay không?

- Thưa có, người ấy chính là Tây Hồ Tiên Nữ Dư Tiểu Phàm.

Tiểu Hào mừng rỡ vỗ đùi :

- Hay lắm! Thế thì không sao, nàng ta hiện nay đang đồng hành với một gã nhà quê tên gọi Đông Môn Thù. Sĩ Mệnh mà chứng kiến cảnh này chắc sẽ không vui. Chúng ta phải mau mau đến Nam Bình tìm Lâm đại di, nhờ bà ta đứng ra nối lại hôn ước, sau đó khéo léo cho Sĩ Mệnh biết Tiểu Phàm đã có nam nhân khác.

Bội Linh cười bảo :

- Đương nhiên đại di sẽ bênh vực tiểu muội, nhưng việc làm cho chàng xa lánh Tây Hồ Tiên Nữ sẽ không thành công đâu. Sĩ Mệnh là người thông tuệ và đại lượng, chẳng phải là kẻ hồ đồ mà vội tin lời sư huynh. Dư cô nương cũng là bậc thiên hương quốc sắc, nếu cùng tiểu muội thờ chung một chồng cũng chẳng sao.

Tiểu Hào ngẩn người :

- Không ngờ sư muội sau một lần hồ đồ lại trở nên rộng rãi như vậy. Nhưng nếu quả thật Tiểu Phàm có tình ý với gã kia thì sao? Thú thực, Đông Môn Thù là một nhân vật rất hấp dẫn, võ công lại chẳng kém gì Sĩ Mệnh. Gã mà trút bỏ bộ y phục rách rưới thì còn anh tuấn bội phần.

Bội Linh nhớ lại :

- Có phải cặp nam nữ đi trước sư huynh lúc nãy đấy không?

- Đúng rồi! Sư muội cũng nhìn thấy họ sao?

- Tiểu muội có thấy nhưng không biết là ai.

Nàng tư lự một lúc, nói tiếp :

- Chúng ta cứ lo chuyện của mình, mặc kệ hai người ấy. Nếu Tiểu Phàm thay lòng đổi dạ, không còn yêu thương Sĩ Mệnh nữa thì đó là việc của nàng.

Dương Tiểu Hào có mang theo vài bộ võ phục của Bội Linh nên nàng vào nhà sau sạn điếm thay ra. Với chiếc khăn che mặt, nàng trở lại là Động Đình Long Nữ.

Hai người rời phạn điếm trước, đi về hướng Đông để đến Nam Bình. Trước đó vài khắc, Dư Tiểu Phàm và Đông Môn Thù cũng đã rời khỏi trấn Vĩnh Phong, phi nước đại. Nhờ vậy mà họ đến Ninh Đức trước.

Hỏi tin xong, Tiểu Phàm ăn uống qua loa, đi ngay đến Nam Bình.

Nhưng lúc Hà Bắc Lãng Tử và Trình Bội Linh đến Ninh Đức lại không đi tiếp. Đó là vì Tiểu Hào đã nghe được mùi Bách nhật xạ hương. Gã ngơ ngác lẩm bẩm :

- Lạ thực! Sĩ Mệnh đã rời đây từ lâu sao mùi hương lại ngào ngạt như mới đi qua thế này? Hay là gã chưa đi Nam Bình?

Bội Linh mừng rỡ thúc giục :

- Vậy sư huynh thử tìm xem chàng đang ở đâu?

Tiểu Hào bắt đầu sử dụng chiếc mũi kỳ tuyệt của mình, lần đến một khách điếm trong thành. Với vài lượng bạc trắng, gã đã khiến cho tên tiểu nhị phải khai rằng lúc nãy có năm người vào mướn phòng qua đêm.

Tiểu Hào ra sau chuồng ngựa, khi thấy con tuấn mã của Sĩ Mệnh, gã mừng rỡ trở ra tìm Bội Linh.

- Sư muội! Quả là Sĩ Mệnh đang ở trong tòa khách điếm kia cùng với bốn người nữa. Chúng ta mau cải trang vào đấy xem thử.

Hai người lần vào một ngõ vắng cải trang sơ sài rồi trở lại Kim Long khách điếm.

Bội Linh giả trai nên chẳng cần mướn hai phòng làm gì. Tắm gội xong, Dương Tiểu Hào tô điểm kỹ càng cho cả hai rồi ung dung xuống phòng ăn dùng cơm.

Sĩ Mệnh cùng bốn người lạ mặt đã ngồi trước và đang ăn uống.

Bội Linh gặp lại người trong mộng, lòng rộn ràng, chỉ muốn chạy đến xin chàng thứ lỗi, bỏ qua hành động nông nổi của mình.

Tiểu Hào biết ý, kéo tay nàng đến một bàn trong góc. Gã càu nhàu :

- Sư muội chớ vọng động. Ta đã nhận ra hai nhân vật Hắc đạo rất đáng sợ đang ngồi cạnh Sĩ Mệnh. Có thể chàng ta đang bị bọn kia chống chế.

Bội Linh sợ hãi hỏi :

- Nhân vật nào mà khiến sư huynh có vẻ lo lắng như vậy? Võ công của Sĩ Mệnh đã đến mức đi trên mặt nước, lẽ nào lại bị hại?

Hà Bắc Lãng Tử gọi cơm rượu rồi hạ giọng :

- Đã là bậc anh hùng cái thế cũng chẳng thể tránh khỏi thủ đoạn xảo quyệt của bọn ma đầu. Sĩ Mệnh lại mới xuất đạo, kinh nghiệm chưa có gì, càng dễ sa vào bẫy rập. Sư muội hãy nhìn kỹ hán tử ngồi bên tả Sĩ Mệnh, gã ta chính là Ma Ảnh Tử, đại sát tinh vùng Thiểm Tây, tên gọi Hạ Sầu Miêu. Họ Hạ giỏi đao pháp và thiện nghề dụng độc, thủ đoạn lại tàn nhẫn phi thường. Ai chạm đến gã là coi như cầm chắc cái chết trong tay. Còn nữ nhân mập mạp, da trắng muốt kia là Bạch Bì quả phụ Tô Thiếu Phân. Trông bà ta hiền lành nhưng kiếm pháp và tài phóng ám khí thì lừng lẫy võ lâm Hà Bắc.

Thêm Bình Luận