Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Bội Linh ngồi quay mặt về hướng Sĩ Mệnh nên nhận ra ẩn tình. Nàng thì thầm :

- Sư huynh! Tiểu muội thấy họ đối với Tây Môn công tử cực kỳ cung kính.

Tiểu Hào bán tín bán nghi, lén lút quan sát. Lát sau gã gãi đầu :

- Lạ thực! Chẳng lẽ cái gã cao lớn, đen đùa kia lại là Thiết Diện Cuồng Sư Chung Đối Nguyệt? Vì sao lão ta lại mang tóc giả và đi theo Sĩ Mệnh?

Bội Linh đã yên tâm nên bảo nhỏ :

- Tiểu muội cho rằng Sĩ Mệnh đã thu phục được bọn ma đầu ấy. Sư huynh cứ bình tâm ăn uống, chờ xem sự thể thế nào.

Tiểu Hào đã khẳng định thái độ của bốn người quanh Sĩ Mệnh nên không lo lắng gì nữa cắm đầu ăn uống.

Đầu canh một, Ma Ảnh Tử đứng lên cúi chào Sĩ Mệnh rồi bước ra ngoài. Bội Linh mệt mỏi che miệng ngáp. Tiểu Hào cười bảo :

- Phòng chúng ta sát với phòng của Sĩ Mệnh, sư muội cứ lên ngủ đi, chẳng lo gã chạy mất đâu.

Bội Linh cả thẹn :

- Sư huynh ở lại canh chừng, đừng quá chén mà hỏng việc.

Nàng trở lên lầu, gieo mình xuống giường, lát sau thϊếp đi.

Cuối canh ba đêm ấy, Tiểu Hào lay nhẹ chân nàng :

- Linh muội, họ đã ra ngoài.

Nàng ngồi bật dậy, mặc thêm bộ hắc y bên ngoài, cầm kiếm đi theo Hà Bắc Lãng Tử. Họ Dương dẫn nàng theo đường cửa sổ nhảy xuống đất, vượt rào ra ngoài. Gã đắc ý nói :

- Ta đã lén bắn một mẩu Bách nhật xạ hương lên búi tóc Sĩ Mệnh.

Gã hếch mũi đánh hơi, chạy về hướng Tây nam. Nửa canh giờ sau, hai người đến một gia trang rộng lớn, được bao quanh bằng rừng bách dày đặc. Tiểu Hào lẩm bẩm :

- Đây là cơ ngơi của viên ngoại Lưu Vĩnh Vi, một thương gia trong vùng, Sĩ Mệnh đến đây làm gì nhỉ?

* * * * *

Lúc này Sĩ Mệnh cùng bốn huynh đệ họ Chung đã vượt qua khu rừng bách, vào đến chân bức tường trang trại.

Ma Ảnh Tử đã do thám nơi này từ đầu canh một nên nắm vững địa hình, gã thì thầm :

- Sau bức tường này là một vườn hoa sâu độ mười lăm trượng, trồng nhiều kỳ hoa dị thảo và hàng trăm tòa giả sơn, rất thuận lợi để chúng ta ẩn nấp.

Năm người nhảy lên đầu tường, nhìn vào trong. Họ sững người nhận ra có chuyện quái dị. Khắp hoa viên treo những ngọn đèn l*иg, tỏa ánh vàng nhạt, và làn sương mù dày đặc, bốc lên mờ mịt, che chắn nhãn tuyến.

Sĩ Mệnh hào hứng nói :

- Vườn hoa này là một trận pháp kỳ môn rất ảo diệu.

Ma Ảnh Tử thắc mắc :

- Sao lúc đầu canh một, thuộc hạ còn nhìn rõ đường đi nước bước?

Chàng cười đáp :

- Đó là do chưa phát động trận thế. Giờ đây, bất cứ ai bước vào trận cũng sẽ mê mẩn tâm thần, đi đến kiệt lực cũng không thoát nổi.

Thiết Diện Cuồng Sư hỏi lại :

- Vậy thiếu chủ có phá được trận pháp quỷ quái này không?

Sĩ Mệnh gật đầu, đứng thẳng trên đầu tường quan sát vị trí các ngọn đèn. Chàng suy nghĩ rất lâu, bấm tay tính toán rồi nở nụ cười tươi :

- Cũng may tiên sư đã bắt ta khổ luyện môn học kỳ môn nhàm chán này nên hôm nay mới có chỗ dụng võ. Đây là trận thế “Điên Đảo Ngũ Hành”, năm vị hãy đi theo bước chân của ta.

Bạch Bì quả phụ băn khoăn :

- Thiếu chủ! Thế lúc ra thì cũng phải chờ người hướng dẫn hay sao?

Người đàn bà bạc mệnh này đã ẵm bồng chàng trong những năm còn thơ ấu, nên Sĩ Mệnh rất mến bà. Chàng hòa nhã đáp :

- Nếu bị lộ, chúng ta cứ theo cổng chính mà thoát.

Năm người kéo khăn bịt kín mặt rồi tiến vào trận.

Hà Bắc Lãng Tử không hề biết gì về trận pháp. Nhưng chỉ bằng khứu giác tinh tuyệt của mình, lần theo mùi xạ hương, đưa Bội Linh vào theo. Thuật kỳ môn chỉ làm rối loạn được nhãn quang và thính giác chứ không hề ảnh hưởng đến khả năng đánh hơi. Khứu giác thuộc về bản năng và không lệ thuộc cái tâm.

Khi đi đến vòng trong của hoa viên, ra khỏi phạm vi trận pháp, bọn Sĩ Mệnh giật mình vì ánh sáng rực rỡ của hàng trăm ngọn đuốc trên sàn gạch, trước cửa tòa đại sảnh. Họ vội thụp xuống, núp sau bụi cây để quan sát.

Tiếng roi vun vυ"t, hòa với tiếng quát hỏi sắc lạnh cho biết đấy là một cuộc hỏi cung.

Hai tấm thân đẫm máu bị trói chặt vào cột gỗ, đang phải chịu những trận đòn ác độc. Đôi nhãn quang sắc bén của Sĩ Mệnh đã nhận ra lai lịch của nạn nhân. Họ chính là Xuyên Vân Nhạn và Thiên Lý Nhãn.

Cách đấy chừng hai trượng, có bày một bàn tiệc nhỏ. Bốn lão nhân áo vàng ngồi cùng một phía, thưởng thức cuộc tra khảo. Sau lưng bàn tiệc là một toán kiếm thủ hắc y. Chúng không bịt mặt và đứng thành hàng như những tượng gỗ vô hồn.

Trong bốn lão vận hoàng y kia. Sĩ Mệnh chỉ biết có một người. Đó là Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu, người đã bị chàng đả thương để cứu Cuồng Sư. Nhưng thủ hạ của chàng đều là những tay lão luyện giang hồ nên nhận ra lai lịch của ba người còn lại.

Hồi Phong Kiếm Chu Đan Khâu, Chung lão đại thì thầm :

- Thiếu chủ! Lão già râu năm chòm mập trắng, đầu đội mũ đạo sĩ kia chính là Toàn Chân trưởng giáo Võ Từ Sơn. Còn hai lão có gương mặt dài ngoằng, tái xanh và đầu hói bóng kia là anh em Tây Giang song quỷ. Không ngờ họ đều là tay chân của Tam Hoàn bang.

Sĩ Mệnh thấy mặt của kẻ đại cừu Võ Từ Sơn thì lửa thù nung nấu tâm can. Chàng lạnh lùng bảo :

- Sư phụ ta rời bỏ Toàn Chân phái cũng là phải đạo. Đêm nay, ta quyết gϊếŧ lão giả đạo sĩ kia để báo thù cho phụ mẫu.

Bạch Bì quả phụ sợ chàng loạn động chết oan nên thỏ thẻ :

- Mong thiếu chủ cẩn trọng, phe đối phương có cả ngàn người. Bọn thuộc hạ có chết cũng chẳng sao, chỉ lo cho thiếu chủ mà thôi. Bậc quân tử ba năm báo thù cũng chẳng muộn.

Lời bà dịu dàng thân thiết kiến Sĩ Mệnh nhớ đến mẫu thân. Chàng cảm động bảo :

- Chung nhị nương yên tâm, với khinh công của ta thì dẫu thiên binh vạn mã cũng không ngăn được. Nếu thấy nguy ta sẽ thoát đi ngay. Phần chư vị, hãy cố nhân lúc hỗn loạn mà cứu cho được hai tù nhân kia. Họ đã thà chết chứ không chịu khai ra lai lịch của ta.

Quả thực vậy, nãy giờ hai tên võ sĩ chỉ hỏi Xuyên Vân Nhạn và Thiên Lý Nhãn có một câu :

- Tên tiểu tử lạ mặt ở Dư gia trang hôm ấy là ai?

Hai người kia vẫn cắn răng chịu những ngọn roi tóe máu, không nói một lời.

Bọn Sĩ Mệnh bàn bạc xong liền tản ra. Chàng và Ma Ảnh Tử men theo vườn hoa, đi ngược về hướng chính lộ ở phía Tây. Ba người còn lại thì nương theo bóng đêm, đột nhập vào phía sau tòa đại sảnh.

Lưu gia trang được bảo vệ bằng kỳ môn trận pháp “Điên Đảo Ngũ Hành”, nên chẳng có ai tuần tra canh gác làm gì cho uổng công. Nhờ vậy mà bọn Sĩ Mệnh ung dung hành động.

Chàng và Hạ Sầu Miêu đến đoạn đường rải sỏi, đi ngược ra hướng chính. Với bộ hắc y và khăn che mặt, hai người chẳng khác gì các kiếm thủ Tam Hoàn bang. Gia dĩ, họ lại đi từ phía trong ra nên bọn gác cổng chẳng thể nghi ngờ.

Cánh cổng của Lưu gia trang làm bằng những thanh sắt rèn to bằng cánh tay một tiểu đồng. Bên tả là một tòa tiểu đình có sáu tên hắc y canh giữ.

Căn cứ này được coi là nơi bất khả xâm phạm, cả quan quân cũng chẳng dám vào, vì vậy, bọn võ sĩ yên tâm quây quần bên bàn cờ tướng. Ánh sáng từ hai ngọn đèn l*иg treo trên cột soi sáng những gương mặt dữ dằn, sạm nắng.

Nghe tiếng bước chân người, bọn chúng ngẩng lên nhìn rồi lại cúi xuống.

Sĩ Mệnh và Ma Ảnh Tử bước lên tiểu đình, chia nhau đứng hai bên. Chàng khẽ hắng giọng, bọn chúng lại ngẩng lên và hai luồng chớp bạc lóe sáng, Tam Tiết kiếm của Sĩ Mệnh và loan đao của Ma Ảnh Tử đã chặt ngọt sau chiếc thủ cấp. Nhờ vật mà chúng chết rất êm thấm, chẳng than vãn kêu la gì cả.

Ma Ảnh Tử chụp lấy chùm chìa khóa trên bàn, ra mở khóa cổng rồi cùng Sĩ Mệnh quay lại.

Thêm Bình Luận