Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Khi đến cuối đường, cách bọn Phượng Hoàng đài chủ chừng tám trượng, gã lẩn vào bụi rậm, chuồn vào phía trong.

Sĩ Mệnh chờ gã đi khỏi, trầm giọng hừ lên một tiếng. Chàng đã phổ chân khí vào nên tiếng hừ kia như sấm động. Bọn hắc y kinh hãi quay lại, thấy một bóng đen đứng đơn độc, chúng ùa đến vây chặt.

Sĩ Mệnh cao giọng :

- Tam Hoàn bang quả là thiếu lễ độ. Khách tới nhà mà sao không ra đón tiếp?

Thấy đối phương biết rõ lai lịch của tổ chức, bốn lão ma đều chấn động, rời bàn tiệc ra xem.

Bọn kiếm thủ cho rằng đối phương vào bằng cổng chính chứ không thể nào vượt qua được trận pháp, chúng bèn kéo cả ra. Mấy cây đuốc thông soi rõ thân hình mảnh khảnh của kẻ đột nhập.

Tưởng Thanh Ngưu cười nhạt :

- Các hạ đã biết nơi đây là trọng địa của Tam Hoàn bang mà còn dám vào, xem ra đởm lược không nhỏ.

Sĩ Mệnh không đáp lại mà nhìn thẳng vào mặt lão Võ Từ Sơn, mỉa mai :

- Không ngờ mọt kẻ có thân phận tôn quý như Toàn Chân trưởng giáo mà cũng trở thành ưng khuyển của tà bang, thật là đáng hổ thẹn.

Võ Từ Sơn biến sắc, mỉm cười âm hiểm :

- Các hạ nhận ra bần đạo là chứng tỏ được mình là người có kiến văn uyên bác, nhưng tiếc là các hạ sẽ không thọ được lâu đâu.

Sĩ Mệnh cố tình khıêυ khí©h :

- Bản lãnh của lão chỉ đáng để nói câu ấy. Nếu trong ba chiêu mà ta không lấy được máu của lão thì ta sẽ lột khăn, tự báo danh.

Thói đời, bọn tiểu nhân tuy hợp quần, chung lưng với nhau nhưng lòng vẫn ganh ghét, đố kỵ. Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu tuổi tác cao hơn mà chỉ được giữ chức Đại hộ pháp, chịu sự sai sử của Quân sư là Võ Từ Sơn. Lòng lão không phục nên nhân dịp này đẩy Toàn Chân trưởng giáo xuống bùn.

Đài chủ cười bảo :

- Võ trưởng giáo là tôn sư một phái, kiếm thuật lừng lẫy võ lâm, lẽ nào lại để gã kia khoác lác như vậy?

Võ Từ Sơn giận tím gan nhưng không thể thoái thác. Lão rút kiếm chỉ mặt Sĩ Mệnh :

- Được! Để xem tiểu tử ngươi bản lãnh đến đâu?

Lão là người đa mưu túc trí, gian xảo như hồ ly nên phải biết câu “không phải mãnh long chẳng dám qua sông”, nay đối phương dám vào hổ huyệt tất bản lãnh chẳng phải tầm thường. Qua giọng nói, lão đoán chàng còn trẻ, công lực không bao nhiêu nên khá tự tin. Lão dồn đủ bảy thành Hỗn Nguyên khí công vào thân kiếm, xuất chiêu “Thiên Môn Khai Hạ”.

Toàn Chân kiếm pháp vốn có mười tám chiêu, lấy chữ trong Đạo kinh mà đặt tên. Chiêu này là chiêu thứ mười lăm, công thủ đều có đủ.

Nhưng rất tiếc cho lão là Sĩ Mệnh cũng tinh thông Toàn Chân kiếm pháp. Chàng dễ dàng dùng một chiêu trong Hạc Vũ kiếm pháp để giải phá. Đây là cơ hội hiếm có để báo gia cừu nên chàng không thể bỏ lỡ được.

Sĩ Mệnh vận toàn lực đánh chiêu “Ba Thượng Tầm Ngư”. Chàng bốc lên không trung, lao xuống như cánh hạc đâm đầu vào sóng dữ để bắt mồi. Chiêu này chưa phải là sát chiêu tối hậu nhưng lại là khắc tinh của đối phương.

Ba lão ma đứng ngoài nhận ra kẻ lạ mặt kia dùng thuật Ngự kiếm, kinh hãi than thầm cho mạng của Võ Từ Sơn.

Toàn Chân trưởng giáo thấy mũi kiếm của đối thủ nhắm đúng vào những sơ hở của chiêu “Thiên Môn Khai Hạ” mà len vào, lão kinh hãi định tháo lui nhưng đã quá trễ.

Khinh công của Sĩ Mệnh kỳ tuyệt thiên hạ, khi phối hợp với phép Ngự kiếm thì nhanh như ánh chớp. Tam Tiết kiếm xé rách màn kiếm quang, đâm xuyên qua ngực trái Võ Từ Sơn. Đồng thời, tay tả chàng nắm lấy hông lão, nhấc lên, nhảy lùi lại phía sau.

Võ Từ Sơn đã bị đâm thủng tim nhưng nhờ công lực thâm hậu nên chưa chết ngay. Lão thều thào hỏi :

- Ngươi là ai mà biết được sơ hở của Toàn Chân kiếm pháp?

Sĩ Mệnh cười nhạt, hạ giọng thì thầm :

- Ta là đứa con côi của Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường đây.

Võ Từ Sơn run lên rồi tuyệt khí.

Sĩ Mệnh vội đẩy xác lão ác đạo để chặn luồng chưởng của Phượng Hoàng đài chủ. Lão đã nhận ra chàng là kẻ đả thương mình hôm trước nên quát Tây Giang song quỷ hợp lực tiêu diệt.

Phượng Hoàng đài chủ đánh trúng tử thi của họ Võ khiến cho xương cốt nát vụn, thịt máu văng đầy. Sĩ Mệnh đảo người lao đến đón chiêu của Song quỷ. Tam Tiết kiếm chia đều cho hai lão tám vết thương trên tay và ngực.

Ngược lại, Sĩ Mệnh cũng trúng hai chưởng vào vai tả và bụng. Chàng quay ngoắt người phun vòi máu tươi về phía Phượng Hoàng đài chủ rồi ôm kiếm lao đến.

Làn sương máu che mờ nhãn tuyến, Tưởng Thanh Ngưu kinh hãi vung chưởng đón chiêu. Sĩ Mệnh biết mình đã thọ thương, không thể kéo dài nên dùng đến chiêu “Hạc Khiếu Vân Thiên”.

Trường kiếm rung lên bần bật, phát ra những tiếng rít dài và hóa thành những chiếc móng thép chập chờn. Kiếm khí xé gió xé nát màn chưởng kình, liếʍ vào người họ Tưởng.

Phượng Hoàng đài chủ đau đớn rú lên, thân trước bị rạch nát từ vai đến bụng. Nhưng lão không chết vì Sĩ Mệnh chẳng còn đủ công lực để phát huy hết uy lực của chiêu kiếm.

Chàng đau đớn hộc thêm một vòi máu, phiêu thân tránh chưởng của Tây Giang song quỷ. Chàng tận dụng tuyệt học khinh pháp, đảo lộn trong lưới chưởng của ba lão ma đầu. Tam Tiết kiếm thỉnh hoảng tung ra những đòn ảo diệu, tuy không đả thương được ai nhưng cũng khiến đối phương phải dạt ra.

Đám kiếm thủ Tam Hoàn bang vẫn vây chặt đấu trường nhưng chẳng dám nhập cuộc. Thứ nhất là vì không có lệnh. Thứ hai là chúng có vào cũng chỉ làm vòng tay vướng chân thượng cấp mà thôi.

Bỗng những căn nhà phía sau đại sảnh bốc cháy ngùn ngụt, sáng rực cả trời đêm.

Tưởng Thanh Ngưu kinh hãi quát lớn :

- Mau đi cứu hỏa, còn đứng đấy làm gì?

Hơn trăm tên hắc y vội chạy ngược vào trong, và chúng đυ.ng phải bốn gã áo đen từ trong chạy ra. Khi phát hiện ra trên lưng họ có hai thân thể rách nát của Xuyên Vân Nhạn và Thiên Lý Nhãn, chúng mới chặn lại. Nhưng từ hai tay của người bịt mặt mập mạp kia đã tung ra một trận mưa ám khí. Hàng ngàn cây kim nhỏ như lông bò, được tẩm độc xanh lè, đã loại khỏi vòng chiến gần nửa số địch nhân.

Thủ pháp “Mãn Thiên Hoa Vũ” của Bạch Bì quả phụ đáng gọi là độc bộ võ lâm. Bà vốn là dâu của Đường gia Tứ Xuyên. Năm nhị nương hai mươi ba tuổi, Đường tam công tử vắn số qua đời. Bà thọ tang ba năm rồi xin được trở về Sơn Tây phụng dưỡng song thân. Đường lão thái rất yêu mến nàng nên không thu hồi thủ pháp phóng ám khí.

Nửa số bang chúng còn lại chưa kịp hoàn hồn thì đã có hơn mười tên nữa phải bỏ mạng vì khí giới của ba người kia. Lợi hại nhất là cây côn sắt của gã cao lớn, không thanh trường kiếm nào chịu nổi sức đập như trời giáng của cây thiết côn.

Lại thêm một đao, một kiếm độc ác vô song và nhanh nhẹn tuyệt luân. Dường như bốn người này biết rõ sơ hở của kiếm pháp Bành Hồ nên phá giải khá dễ dàng.

Chỉ hơn nửa khắc sau họ đã đánh thủng phòng tuyến của bọn bang chúng, tiến về phía trận địa của Sĩ Mệnh. Lúc này chàng như ngọn đèn trước gió, cố gượng né tránh những luồng chưởng kình mãnh liệt của ba lão ác ma.

Bốn anh em họ Chung nhận ra điều ấy, họ kinh hãi lướt đến. Bạch Bì quả phụ chẳng hề kể gì đến quy củ giang hồ, phóng độc châm vào lưng ba đối thủ của Sĩ Mệnh.

Tiếng kim thép bay ra vun vυ"t khiến phe đối phương khϊếp vía, vung chưởng bảo vệ toàn thân và nhảy ra xa.

Hồi Phong Kiếm và Thiết Diện Cuồng Sư bận cõng người trên lưng nên Ma Ảnh Tử phi thân đến ôm lấy Sĩ Mệnh. Gã vung tay ném ra ba trái cầu màu trắng. Tiếng nổ tuy nhỏ nhưng khói tỏa mù mịt, che kín cả một khúc đường. Mùi hăng hắc của độc khí đã chặn đứng được ba lão ma đầu và mấy trăm tên hắc y.

Bốn người lướt nhanh ra ngoài, đi qua chiếc cổng đã mở sẵn, nương theo bóng đêm mà về khách điếm.

Khi gió xua tan màn khói độc, Phượng Hoàng đài chủ nhìn ra ngoài lẩm bẩm :

- Lạ thực! Sao gã tiểu tử kia lại thu phục được cả bốn tay cao thủ Hắc đạo lợi hại như vậy nhỉ? Ta phải báo ngay tin này cho Bang chủ mới được.

Thêm Bình Luận