Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Chương 6: Nam Bình song nữ hoan tương ngộ - Đệ huynh tương kiến bất tương tri
Nhưng cuối cùng vì sợ Tam Hoàn bang kéo đại quân lục soát thành Ninh Đức nên Hồi Phong Kiếm Chu Đan Khâu quyết định đưa mọi người đi nơi khác.

Đó là một tòa sơn trang nằm ở chân ngọn núi thấp, cách thành Ninh Đức sáu dặm về phía Đông.

Trang viện này có cái tên rất thơ mộng, “Thủy Tú sơn trang”. Căn nguyên là do có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy qua địa phận này. Người ta chỉ biết chủ nhân là một viên ngoại họ Lý. Tướng mạo lão phương phi và phúc hậu, dù tuổi mới năm mươi.

Chỉ một mình Hồi Phong Kiếm biết lão là Dạ Điểu Lý Kỳ Hân, cao thủ Hắc đạo đất Sơn Đông. Họ Lý bị triều đình truy nã vì tội cướp sạch tài sản và gϊếŧ bảy vị quan triều đình sáu năm trước, Lý Kỳ Hân bị quan quân Giang Tô phát hiện, vây bắt. Lão bị trúng ba phát tên vào chân và bụng, sắp sửa sa vào tay triều đình. Thời may, Hồi Phong Kiếm đi ngang qua. Chu Đan Khâu vốn nặng lòng chán ghét quan quân nên bịt mặt phá vây, giải cứu Kỳ Hân. Sau việc này, Dạ Điểu lạy Hồi Phong Kiếm làm huynh trưởng.

Họ Lý gom góp số tài sản cướp được, về Phúc Kiến mua tòa sơn trang này. Thỉnh thoảng lão vẫn xuất trang, thăm hỏi tài sản và sửa trị bọn tham quan ở các phủ lân cận. Đồng đạo võ lâm biết rõ rằng phụ thân của Lý Kỳ Hân bị bọn tham quan ức hϊếp, đánh chết giữa công đường nên lão đã thề đem cả cuộc đời ra để trả thù.

May thay, hôm nay Dạ Điểu không đi đâu cả. Nghe tiếng huýt sáo quen thuộc của Chu Đan Khâu, lão bảo tên đệ tử ra mở cửa và sai hai tên còn lại xuống bếp.

Dạ Điểu phân phó xong thực đơn, rảo bước ra đón khách. Thấy bốn người cõng ba người, lão biết ngay có chuyện lớn.

Hồi Phong Kiếm nghiêm giọng :

- Lý lão đệ, ngươi có được linh đan diệu dược gì quý giá nhất thì mau đem hết ra đây.

Nhìn nét mặt trầm trọng của họ Chu, lão tự hỏi nạn nhân là ai. Nhưng đây không phải là lúc hỏi han, lão gật đầu rồi chạy vào thư phòng, mở tủ ra lấy một gương gỗ nhỏ.

Lúc quay lại thì thấy ba nạn nhân đang nằm trên những tấm nệm trắng tinh. Chắc Chu lão đã báo bọn đệ tử mang ra.

Hồi Phong Kiếm đang bắt mạch cho chàng trai áo đen. Lão ngẩng đầu lên bảo :

- Hai người kia chỉ bị thương ngoài da, ngươi sai đệ tử xức thuốc và băng bó cho họ.

Giới Hắc đạo chẳng thế vác mặt đi tìm đại phu mỗi lúc bị thương nên phải tự chăm sóc lấy. Thuốc kim sang của Dạ Điểu thuộc loại tốt nhất, lão dặn dò đệ tử rồi đến bên Hồi Phong Kiếm.

Lúc này, Thiết Diện Cuồng Sư, Bạch Bì quả phụ và Ma Ảnh Tử đều đã cởi bỏ khăn che mặt, Cuồng Sư khoan khoái lột phăng mái tóc giả rồi than thở :

- Bao nhiêu năm nay không có tóc, giờ đội mớ lông này vào thật khó chịu.

Lý Kỳ Hân nhận ra hung thần, giật bắn mình. Ba người kia đều có bản lãnh và thân phận cao hơn lão trong giới Hắc đạo, nhất là Chung Ðối Nguyệt.

Nhung càng lạ hơn khi Bạch Bì quả phụ mắng Cuồng Sư :

- Ngươi có câm miệng lại chưa?

Chung Ðối Nguyệt hổ thẹn cúi đầu nói lí nhí :

- Tiểu đệ quên mất là thiếu chủ đang thọ thương.

Hồi Phong Kiếm biết Dạ Điểu thắc mắc đầy bụng nên thở dài bảo :

- Ta coi lão đệ như ruột thịt nên mới đưa những người này đến đây. Bọn chúng ta là anh em ruột, cùng mang họ Chung. Còn chàng công tử đang mê man này là thiếu chủ của chúng ta. Nếu hôm nay không cứu được chàng thì anh em ta chỉ có cách là tự sát mà tạ tội.

Lý Kỳ Hân kinh hãi :

- Chẳng hay quý chủ nhân bị thương bởi loại công phu gì?

Bạch Bì quả phụ sa lệ đáp thay đại ca :

- Thiếu chủ một mình đấu với Phượng Hoàng đài chủ và Tây Giang song quỷ. Tuy người đả thương được chúng nhưng cũng bị trúng chưởng của Song quỷ và bị cạn chân khí.

Dạ Điểu trợn mắt, không ngờ bản lãnh của chàng trai này lại cao siêu đến như vậy. Lão ấp úng :

- Trong rương này có mấy lạng sâm già trăm năm, không biết có tác dụng gì không?

Nãy giờ, bọn Cuồng Sư đã đem công lực bản thân truyền vào người Sĩ Mệnh để bảo vệ tâm mạch và cố đả thông các đoạn kinh mạch bị bế tắc. Nhưng tiếc là không thành công, chàng vẫn mê man không biết gì, thỉnh thoảng máu lại trào ra khóe miệng.

Bạch Bì quả phụ không kiềm chế nổi, bặt khóc nức nở. Bỗng Ma Ảnh Tử quát lên :

- Có người đến.

Cuồng Sư vội nhảy ra chặn cửa, nhưng thấy đối phương là một nàng thiếu nữ đẹp tuyệt trần nên lưỡng lự không ra tay ngay. Nữ lang sa lệ nói :

- Tiểu nữ là biểu muội của Tây Môn công tử, xin các hạ cho vào thăm chàng.

Hán tử đi theo nữ lang cũng nói :

- Nàng ta là cháu của Huyện lệnh phu nhân Lâm Mỹ Phụng. Chung các hạ đừng nghi ngại.

Thấy hai người có vẻ vô hại, Cuồng Sư cho họ vào. Bội Linh chạy đến bên Sĩ Mệnh, thấy mặt chàng không chút huyết sắc, mắt nhắm nghiền, nàng phục xuống khóc òa :

- Tướng công ơi! Lẽ nào chàng lại bỏ thϊếp mà đi. Thϊếp đã biết lỗi mình, đến đây xin chàng lượng thứ. Nào ngờ chàng lại lâm vào tuyệt cảnh thế này.

Bạch Bì quả phụ là nữ nhân nên thân cận với Lâm đại nương. Bà đã biết việc đính hôn giữa Sĩ Mệnh và Trình Bội Linh, Tô Thiếu Phân cau mày hỏi Hà Bắc Lãng Tử :

- Phải chăng nàng ta chính là Trình Bội Linh, ái tử của Động Đình Nhất Bá Trình Thiên Cường?

Dương Tiểu Hào gật đầu :

- Thưa phải! Nàng còn là vị hôn phu của Tây Môn công tử nữa.

Bọn Cuồng Sư giữ lễ, vòng tay nói :

- Chúng thuộc hạ bái kiến thiếu phu nhân.

Dạ Điểu bỗng bước đến bên Bội Linh, nghiêm giọng bảo :

- Nếu cô nương muốn cứu Tây Môn công tử thì xin hãy bình tâm nghe lão phu nói.

Bội Linh nghe vậy liền gạt nước mắt, đứng lên nhìn họ Lý. Nàng nhớ ra mình có quen với lão già này :

- Phải chăng các hạ là Lý ngũ thúc, trước đây có đến chơi tệ xá?

Dạ Điểu gật đầu :

- Chuyện đã bảy năm mà cô nương vẫn nhớ được, trí nhớ quả là rất tốt.

Cuồng Sư bực mình gắt :

- Bây giờ đâu phải là lúc nhận người quen. Thiếu chủ uống hết nhánh sâm mà vẫn chưa tỉnh lại, thế mà lão còn cà kê gì nữa?

Lý Kỳ Hân khoát tay hỏi tiếp :

- Xin hỏi trước khi lên đường, lệnh tôn có trao cho cô nương linh đan để phòng thân hay không?

Bội Linh gật mình, sờ thắt lưng rồi đáp :

- Thưa có! Gia phụ đưa cho tiểu nữ một lọ ngọc nhỏ và dặn rằng khi nào thọ thương hay trúng độc thì uống vào.

Dạ Điểu mừng rỡ hỏi ngay :

- Thế cô nương đã uống chưa?

Bội Linh lắc đầu, lấy lọ ngọc ra, đưa cho Dạ Điểu xem. Họ Lý chụp lấy, mở nắp trút ra bàn tay rồi phá lên cười :

- Trời cao có mắt, với viên Ngũ Hành thần đan này thì chẳng ai có thể chết được.

Lão quay sang Hồi Phong Kiếm :

- Ân huynh mau cho thiếu chủ uống ngay. Đây là tiên đan của Ngũ Hành lão nhân đấy.

Chu Đan Khâu mừng rỡ, nhét ngay vào miệng Sĩ Mệnh, và bảo Bạch Bì quả phụ dùng muỗng đổ nước cho thuốc trôi xuống. Lão nắm tay chàng, chờ xem mạch có rung lên hay không? Mọi người giương cặp mắt lo âu, cảm thấy thời gian như đông cứng lại.

Lát sau, Chu Đan Khâu mở nụ cười, mạch của Sĩ Mệnh đã đập đều đặn. Lão vội đỡ chàng lên, rồi đặt tay vào mệnh môn truyền chân khí. Bội Linh và Tô Thiếu Phân thì mừng rỡ giữ hai bên vai chàng.

Hồi Phong Kiếm kiệt sức thì đến lượt Cuồng Sư, cuối cùng thì Sĩ Mệnh thở mạnh, mở mắt ra. Người đầu tiên chàng thất chính là Bội Linh, chàng mỉm cười nói thều thào :

- Biểu muội trở lại rồi đấy ư? Ta nhớ nàng lắm!

Bội Linh vừa sung sướиɠ vừa thẹn thùng :

Thêm Bình Luận