Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Bốn anh em họ Chung đòi đi theo. Sĩ Mệnh đắn đo suy nghĩ rồi bảo :

- Tam Hoàn bang tìm Tùy Vân đạo trưởng tức là đã có ý nghi ngờ hậu duệ của họ Tây Môn còn sống. Dù chúng không biết tên ta nhưng chỉ cần gặp đại sư huynh là đoán ra ngay. Do đó, sinh mạng của Lâm đại di cũng sẽ bị đe dọa. Chư vị phải ở lại Nam Bình bảo vệ cho bà và gia quyến. Nếu để bọn tà ma bắt được bà dùng làm con tin uy hϊếp ta thì hậu quả khó lường. Chỉ mình Ma Ảnh Tử theo ta là đủ.

Hồi Phong Kiếm gật đầu :

- Thiếu chủ nói không sai, bọn thuộc hạ sẽ về ngay Nam Bình bảo vệ tư dinh Hà huyện lệnh. Đồng thời sẽ cho Dạ Điểu đi tập hợp một số anh em Hắc đạo thân tín để làm tai mắt.

Sĩ Mệnh thấy Động Đình Long Nữ nhìn mình với vẻ khẩn cầu, ý là muốn đi theo. Chàng liền an ủi :

- Cứu nhân như cứu hỏa, phải kiêm trình ngày đến rất vất vả. Linh muội không kham nổi đâu. Hãy về Nam Bình với đại di chờ ta quay lại.

Lát sau, chàng và Ma Ảnh Tử Hạ Sầu Miêu đã ở trên lưng ngựa, ra roi phi nước đại.

* * * * *

Lúc này thì Tây Hồ Tiên Nữ và Đông Môn Thù đã đến Nam Bình. Trước tiên, nàng vào Phân đà Cái bang để hỏi tin. Tình cờ có Truyền Công trưởng lão Độc Cước Cái Đặng Nhất Quân hiện diện. Lão từ Tổng đàn Lạc Dương đến Phúc Kiến thị sát Phân đà.

Họ Đặng đã từng đến Hàng Châu thăm Giang Nam Thần Kiếm nhiều lần nên biết Dư Tiểu Phàm. Lão mừng rỡ hỏi :

- Dư diệt nữ đi đâu mà lại có mặt nơi này?

Nàng e lệ đáp :

- Đặng bá bá, tiểu nữ đang truy tung một người. Gã đến Nam Bình nhưng không hiểu đã vào nhà nào.

Phân đà chủ Nam Bình là Nho Y Cái cười khà khà :

- Chắc gã đã mạo phạm đến Tây Hồ Tiên Nữ?.

Tiểu Phàm bối rối, đành gật đầu cho qua chuyện :

- Thưa phải! Gã ta tuổi độ hai mươi bảy, mặt mũi hiền lành chất phác, cưỡi một con ngựa đen tuyền. Gã thường mặc áo thư sinh màu trắng hoặc xanh.

- Được! Ta sẽ bảo các đệ tử tìm ngay.

Độc Cước Cái bỗng nhận ra Đông Môn Thù có những đặc điểm giống như giang hồ truyền tụng, lão liền hỏi :

- Tiểu Phàm! Phải chăng chàng thiếu hiệp này chính là người đã gϊếŧ Hấp Tinh Nhân Ma, cứu ngươi thoát nạn?

Tiểu Phàm gật đầu :

- Thưa phải! Nhưng chuyện mới xảy ra sao Đặng bá bá lại biết?

Lão ăn mày già cười đắc ý, vuốt râu nói :

- Bổn bang có mặt khắp thiên hạ, phương pháp truyền tin lại linh thông, có chuyện gì mà không biết?

Tiểu Phàm nhân dịp này đưa ra yêu cầu :

- Đặng bá bá. Đông Môn thiếu hiệp đây đang muốn tìm một vị đạo sĩ già, có pháp hiệu là Tùy Vân đạo trưởng. Mong bá bá huy động anh em Cái bang tìm giúp cho.

Độc Cước Cái nghiêm mặt hỏi Đông Môn Thù :

- Các hạ tìm lão mũi trâu kia với mục đích gì, vì ân hay oán? Lão phu biết nơi ẩn cư của Tùy Vân đạo trưởng, nhưng chẳng thể chỉ bừa được.

Đông Môn Thù mừng rỡ :

- Thế là đạo trưởng vẫn còn sống, thật là may mắn. Ông ấy chính là bằng hữu của tiên phụ, tại hạ tìm đến vấn an và hỏi thăm một số việc.

Độc Cước Cái nhận ra nét hân hoan rất thành thực trên mặt Đông Môn Thù, ông yên tâm thổ lộ :

- Đạo trưởng hiện ẩn cư trong tòa Toàn Chân đạo xá trên ngọn núi nhỏ phía bắc Tây Hồ Hàng Châu.

Tiểu Phàm giật mình :

- Thì ra là lão đạo sĩ hiền hòa ít nói ấy đấy ư? Tiểu nữ có gặp vài lần nhưng không biết tên.

Đông Môn Thù vui mừng khôn xiết, cung kính vái dài :

- Tại hạ xin cảm tạ trưởng lão đã chỉ giáo.

Gã quay sang bảo Tiểu Phàm :

- Tại hạ nghe lòng nóng như lửa đốt, phải đi ngay đến đó. Cảm ơn cô nương đã tương trợ.

Tiểu Phàm mở bọc hành lý lấy ra tờ ngân phiếu ngàn lượng bạc, cười bảo :

- Thiếu hiệp hãy nhận lấy số bạc này, coi như tiểu muội trả công bảo vệ dọc đường.

Đông Môn Thù sững người, lắc đầu từ tạ :

- Gia mẫu có dạy vô công bất thụ lộc. Dọc đường nếu thiếu tiền, tại hạ có thể đem sức mình ra làm mướn đổi cơm ăn cũng được.

Tiểu Phàm biện bạch :

- Thiếu hiệp từng nhắc đến mối gia cừu sâu nặng. Sau khi gặp Tùy Vân đạo trưởng, biết được kẻ thù là ai, nếu phải bận tâm kiếm tiền thì thời gian đâu mà báo phục? Tiểu muội thọ ân cứu tử, dẫu ngàn vàng cũng không báo đáp được, huống hồ gì chút bạc mọn này? Mong thiếu hiệp nhận để tiểu muội được yên tâm.

Đông Môn Thù thấy nàng quá chí tình nên đành nhận lấy. Gã vòng tay chào mọi người rồi đi ngay.

Độc Cước Cái nghiêm giọng :

- Gã này tuy xuất thân từ nơi thôn dã nhưng cốt cách phi phàm, ẩn tàng quý tướng, sau này nhất định sẽ thành bậc anh hùng cái thế.

Phân đà chủ Nam Bình nói :

- Đông Môn Thù có trái tim khá sắt thép. Gã từ giã một giai nhân tuyệt thế mà chẳng hề lưu luyến, thật đáng khâm phục! Còn Dư cô nương thì sao? Chẳng lẽ đôi mắt xanh không để ý đến chàng trai xuất chúng ấy?

Tiểu Phàm bẽn lẽn đáp :

- Tiếc là tiểu nữ đã trót trao duyên cho một người khác. Tài trí và nhân phẩm của chàng còn hơn cả Đông Môn Thù.

Độc Cước Cái nhịp chân gõ xuống bàn hỏi :

- Phải chăng đấy là người đã cứu hiền diệt nữ khỏi tay Hồng Bào Tôn Giả?

- Thưa phải! Chàng cũng chính là người mà tiểu nữ đang tìm kiếm.

Nho Y Cái vỗ đùi cười ha hả :

- Nếu vậy thì Dư cô nương cứ nói rõ tính danh người ấy ra, việc truy tìm sẽ dễ dàng hơn. Thành này có hơn sáu ngàn nhà, không có manh mối thì khó mà tìm ra.

- Chàng tên gọi Tây Môn Sĩ Mệnh.

Nho Y Cái nhíu mày :

- Trong thành Nam Bình không có ai mang họ Tây Môn. Chỉ mình Huyện lệnh phu nhân Lâm Mỹ Phụng có bào muội lấy chồng là Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường. Có lẽ Sĩ Mệnh là thân thích của cố Thượng thư, đến đây thăm Lâm phu nhân.

Lão quay sang bảo tên đệ tử ba túi đang đứng hầu trà :

- Ngươi hãy đến ngay cửa tư dinh Hà huyện lệnh, hỏi anh em bổn bang xem có thấy người nào mang những đặc điểm như Dư cô nương đã mô tả hay không?

Gã hóa tử vòng tay nhận lệnh, rảo bước đi ngay. Nửa canh giờ sau gã trở lại, hổn hển báo cáo :

- Bẩm sư phụ, hai hôm trước quả đúng có một người như vậy đứng ngắm hoa trên lan can lầu.

Tiểu Phàm hoan hỉ cáo từ hai lão hóa tử, đi ngay đến tư dinh Hà huyện lệnh.

Khi đến nơi nàng lại rụt rè, hổ thẹn, chẳng dám vào. May thay, có một tỳ nữ mang chổi ra quét lá trên sân. Thấy Tiểu Phàm lấp ló, ả chạy ra hỏi :

- Dường như tiểu thư muốn hỏi thăm ai thì phải?

Tiểu Phàm mừng rỡ nói ngay :

- Ta đến đây để tìm Tây Môn công tử.

Tiểu tỳ vui vẻ nói :

- Tiểu thư vào ngay đi, phu nhân mong mỏi tiểu thư đã mấy ngày nay.

Tiểu Phàm ngơ ngác, tự hỏi vì sao Lâm đại nương biết nàng đến mà chờ? Nhưng dẫu sao thì nàng cũng phải gặp Sĩ Mệnh cái đã, nàng bấm bụng đi theo tiểu tỳ kia.

Vào đến khách sảnh, tiểu tỳ mời nàng ngồi rồi chạy vào trong báo cáo.

Lát sau, Huyện lệnh phu nhân Lâm Mỹ Phụng ra đến. Bà đã hơn lục tuần mà gương mặt còn phảng phất những nét kiều diễm thuở xưa. Đại nương hớn hở nói :

- Ta nghe Sĩ Mệnh bảo rằng ngươi rất xinh đẹp, không ngờ lại kiều diễm ngoài sức tưởng tượng như vậy. Chẳng hay phụ thân ngươi có được an khang hay không?

Tiểu Phàm ngơ ngác như người từ trên trời rơi xuống, thuận miệng đáp :

- Cảm ơn đại di, gia phụ vẫn bình yên!

Lâm đại nương kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, bà vuốt tóc nàng rồi than thở :

Thêm Bình Luận