Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

- Ta vẫn thương thầm cho duyên phận ngươi. Nào ngờ Sĩ Mệnh lại còn sống nên hôn ước xưa mới thành tựu. Nay song thân Sĩ Mệnh đã thất lộc, đại di sẽ đứng ra cưới hỏi cho y. Hà di trượng đã xem lịch, thấy tháng hai sang năm được ngày đại hỷ. Lúc ấy, ta sẽ mang sính lễ đến Động Đình hồ gặp Trình Thiên Cường.

Dư Tiểu Phàm như bị chùy sắt nện vào đầu. Nàng hiểu rằng Sĩ Mệnh và Động Đình Long Nữ Trình Bội Linh đã có hôn ước từ thuở ấu thơ. Nãy giờ, Lâm đại nương vẫn tưởng nàng là Bội Linh.

Tây Hồ Tiên Nữ nghe lòng tan nát, đôi hàng châu lã chã tuôn trào. Nàng định nói ra sự thực rồi bỏ về Hàng Châu, thề suốt đời không nhìn mặt Sĩ Mệnh nữa.

Bỗng từ ngoài cửa có năm người bước vào, đáng chú ý nhất là một nữ lang tuổi độ hai mươi. Nàng ta xinh đẹp phi thường khiến Tiểu Phàm đoán ra ngay đấy là Động Đình Long Nữ, tình địch của mình.

Bội Linh nhận ra ngay Lâm đại nương vì dung mạo bà rất giống mẫu thân nàng. Long nữ xúc động chạy đến nghiêng mình ra mắt :

- Tiểu diệt nữ Trình Bội Linh xin bái kiến đại di.

Lâm đại nương sững sờ, chẳng biết ai mới là cháu gái của mình. Tiểu Phàm tủi hổ đứng lên vái tạ :

- Tiểu nữ là Dư Tiểu Phàm chứ chẳng phải là Bội Linh. Vì đại nương không cho nói nên chưa kịp xưng danh, thực lòng chẳng dám mạo nhận Trình cô nương. Xin đại nương cho tiểu nữ gặp Tây Môn đại ca lần cuối để nói lời vĩnh biệt.

Lâm đại nương bật cười ha hả :

- Ta đúng là đáng trách, nói huyên thuyên khiến ngươi chẳng có dịp biện minh. Té ra đây chính là nàng dâu thứ hai của dòng họ Tây Môn đấy ư? Ta có nghe Sĩ Mệnh nói rằng đã đính hôn với ngươi, nhưng đâu ngờ rằng ngươi lại đến đấy trước cả Trình nha đầu?

Tiểu Phàm nghe bà công nhận mình là cháu dâu, bao nhiêu phiền muộn tan biến mất, lòng ghen hờn với Bội Linh cũng vậy. Nàng sung sướиɠ nhưng cũng thẹn thùng đến mức chẳng biết nói sao, cúi đầu vân vê tà áo.

Động Đình Long Nữ cũng đã nhận ra Tiểu Phàm. Nàng bước đến nắm tay Tây Hồ Tiên Nữ, dịu dàng nói :

- Duyên trời đã định cho chúng ta thờ chung một chồng, chẳng lẽ Phàm muội không vui lòng hay sao?

Tiểu Phàm không ngờ Bội Linh lại rộng lượng như vậy. Nàng xúc động ngước lên gọi :

- Đại thư!

Hai nữ nhân ôm nhau để kết tình chị em chung thuyền. Lâm đại nương cười bảo :

- Mọi người hãy vào sau tắm rửa, ta sẽ bảo gia nhân dọn tiệc mừng hai cô cháu dâu.

* * * * *

Trở lại với Đông Môn Thù, gã vừa đi vừa hỏi đường, thúc ngựa phi về hướng Hàng Châu. Năm ngày sau, gã đến bờ Nam sông Dũng giang, thuộc địa phận phủ Chiết Giang.

Đò ngang còn ở bên kia nên gã dừng cương đứng đợi, dưới hàng liễu cạnh sông. Đã cuối giờ thìn mà vầng dương vẫn gay gắt trên đầu. Chắc do bờ bắc vắng khách nên đò chẳng chịu sang.

Đông Môn Thù chờ cả nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng đò ngang, lòng rủa thầm vận mình xui xẻo. Hôm kia gã cũng đã phải chờ đò ở bến Âu Giang đến gần một canh giờ.

Bỗng từ phía xa có đoán người ngựa phóng như bay, tổng cộng có đến hơn ba mươi kỵ sĩ.

Đoàn nhân mã đến nơi, lập tức vây chặt Đông Môn Thù lại. Đi đầu là năm lão già áo vàng tuổi độ thất tuần, mặt mũi cực kỳ hung ác. Ba mươi hán tử theo sau mặc áo đen, dung mạo lầm lì, lạnh giá như sương thu.

Lão già áo vàng ở giữa cất tiếng hỏi :

- Phải chăng ngươi là Đông Môn Thù?

- Phải!

- Vậy có đúng là chính ngươi đã sát hại Hấp Tinh Nhân Ma hay không?

Đông Môn Thù cười nhạt :

- Có lẽ vì ta không biết lão già áo vàng ấy là ai.

Lão đầu hói bên trái giận dữ quát vang :

- Trước mặt Long môn ngũ đại lão gia mà ngươi dám ỡm ờ ư? Con mẹ ngươi, mấy ngày nay bọn lão gia mất ăn mất ngủ, canh giữ bến đò này để chờ ngươi đấy.

Đông Môn Thù sa sầm nét mặt, mắt gã lấp loáng hào quang trông hung dữ như loài thú. Lão đầu hói kia đã phạm vào đại kỵ của Đông Môn Thù. Gã có thể bỏ qua rất nhiều lời nhục mạ, chỉ trừ khi người nào đó xúc phạm đến cha mẹ của gã.

Đông Môn Thù mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Nhưng qua lời kể lại của mẫu thân, gã rất tự hào về người cha khuất mặt của mình. Còn mẹ gã thì lại càng bội phần cao quý, bà đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi dạy gã. Chính vì vậy, lão đầu hói vừa dút lời thì thanh trường kiếm của Đông Môn Thù đã ập đến. Gã xuất chiêu bằng cơn phẫn nộ ngút trời nên lão kia chẳng thể sống nổi. Thân hình lão bị chẻ làm hai, từ đỉnh đầu xuống đến hậu môn. Dư lực của đường kiếm còn chặt đứt cả xương sống con tuấn mã.

Bốn lão áo vàng còn lại và ba mươi tên hắc y vội rút kiếm xông vào.

Đông Môn Thù không hề sợ hãi, ôm kiếm lao thẳng đến. Gã như mãnh hổ chụp lấy con mồi mà chẳng quản đến thân mình. Chiêu thứ hai đã lấy mạng ngay một gã hắc y. Có nghĩa là mỗi lần Đông Môn Thù vung kiếm là có kẻ lìa đời.

Nhưng bốn lão áo vàng đã không để cho đối phương tung hoành thêm nữa. Những đạo chưởng kình hùng hậu đã đan lưới quanh thân Đông Môn Thù, khiến trường kiếm trong tay gã run lên bần bật.

Bản lãnh mỗi người trong Long Môn ngũ yêu đều kém Hấp Tinh Nhân Ma một bậc. Nhưng khi năm lão liên thủ thì ngay cả Phượng Hoàng đài chủ cũng không địch nổi. Cũng may mà Đông Môn Thù đã sớm gϊếŧ được một lão yêu nên gã còn có thể duy trì được khá lâu.

Liên hoàn chưởng của Long Môn ngũ yêu lẫy lừng võ lâm đã mấy chục năm nay. Những đạo chưởng kình vây chặt Đông Môn Thù khiến gã phải rất vất vả.

Với thân pháp linh hoạt như loài vượn, gã đảo lộn, xoay chuyển trong lưới chưởng, cố tìm cách phản công. Thanh trường kiếm rung động liên tục phát ra tiếng ngân dài.

Đông Môn Thù động sát khí, bốc lên không trung rồi lao xuống lão râu đen. Gã đã dùng đến phép Ngự kiếm, đâm thẳng vào màn chưởng ảnh của đối phương.

Long Môn nhị yêu rú lên thảm thiết, biến thành hai đoạn vì một đường kiếm quét ngang hông. Nhưng Đông Môn Thù cũng trúng một chưởng vào lưng. Gã hít một hơi chân khí, đè nén luồng máu đang chực trào ra và lao vào lão béo lùn.

Lối đánh liều mạng của Đông Môn Thù đã làm đối phương khϊếp sợ, hợp chưởng đón chiêu.

Đông Môn Thù đang lướt đến bỗng lật ngửa ra, như người bị trượt chân. Gã dán mình sát mặt đất tránh chưởng phong và tiếp tục trôi đi. Khi còn cách lão béo lùn gần nửa trượng, gã chồm dậy, ôm kiếm lăn tròn.

Quái chiêu này đã khiến đối thủ bất ngờ. Hai chân lão yêu bị tiện đứt ngang gối và bụng rách toang. Tứ Yêu gào lên ghê rợn rồi đi theo Nhị Yêu.

Nhưng bốn đạo chưởng kình của Nhất Yêu và Tam Yêu đã giáng vào người Đông Môn Thù. Gã lăn tròn tránh được song chưởng của Tam Yêu nhưng lại trúng đòn của Nhất Yêu. Thân hình Đông Môn Thù văng xa gần trượng, máu miệng phun thành vòi. Thế mà gã vẫn gượng đứng lên, ánh mắt hung dữ như mãnh hổ cùng đường.

Đông Môn Thù điểm nhanh lên tâm huyệt đạo trước ngực rồi lại xông lên, thân hình thẳng băng như mũi tên bay về hướng Nhất Yêu. Trường kiếm chập chờn, hóa thành trăm thanh kiếm và rít lên như tiếng oan hồn kêu khóc.

Nhất Yêu thấy như trước mặt mình là một rừng kiếm thép. Lão kinh hoàng cử chưởng giáng mạnh vào đấy. Nhưng chỉ như trận thu phong thổi qua đám trúc dẻo dai. Cơn bão thép vẫn ập đến và khoét lỗ chi chít trên người của lão ma.

Song chưởng của Tam Yêu tuy đánh trúng vào sườn trái Đông Môn Thù nhưng cũng không cứu được Nhất Yêu.

Đông Môn Thù gϊếŧ xong lão hói đầu cũng rơi xuống như chiếc lá vàng. Gã không còn đứng lên được nữa mà chống kiếm quỳ một chân, nhìn Tam Yêu bằng cặp mắt căm hờn.

Bọn hắc y chỉ còn lại gần hai mươi tên, chúng chậm rãi bước đến.

Tam ma bật cười kinh khϊếp :

- Tiểu tử giỏi lắm! Một mình ngươi mà gϊếŧ được bốn người của Long Môn ngũ yêu thì có thể tự hào rồi đấy. Nhưng lão phu sẽ cắt từng miếng thịt của ngươi để báo thù cho huynh đệ.

Thêm Bình Luận