Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Cô bé bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt Sĩ Mệnh rồi hỏi :

- Công tử có giận tiểu muội không?

Ma Ảnh Tử thì muốn nổi điên lên nhưng Sĩ Mệnh vẫn thản nhiên xoa má :

- Ta không giận vì cô nương mồ côi từ thuở nhỏ, thiếu tình thương và sự giáo dưỡng của phụ mẫu, nên tính nết khác thường. Ta cũng mồ côi nhưng may mắn được lớn lên trong sự chăm nom, dạy dỗ của ân sư nên có khác cô nương một chút.

Cô bé sững người, đôi mắt tinh anh nhìn chàng chăm chú, đưa bàn tay sờ mặt chàng rồi bất giác hôn lên bên má bị đau. Nàng bật cười khúc khích :

- Tiểu muội xin bái phục, hẹn có ngày gặp lại!

Dứt lời, nàng như cánh én bay vụt ra cửa sổ, còn vọng lại tiếng cười trong như ngọc.

Sĩ Mệnh ngượng ngùng bảo :

- Té ra nàng ấy là cao thủ võ lâm, thế mà ta không nhận ra.

Ma Ảnh Tử quay sang nhìn thì thấy lão nhân lưng gù kia cũng đã mất dạng. Gã nhăn mặt :

- Dường như lão già này theo để bảo vệ vị tiểu cô nương tinh quái kia.

Sĩ Mệnh nói qua chuyện khác :

- Giang các hạ có thể cho biết tư cách của Tuần phủ An Khánh?

Cửu hoàn đao tức tối nói :

- Quách phủ doãn là hạng tham quan sâu dân mọt nước. Lão thẳng tay vơ vét tài sản của bách tính, do ỷ vào thế lực của Hoàng hậu nên chẳng sợ gì ai.

Ma Ảnh Tử cười lạt :

- Chỉ cần nhìn con trai lão ta là biết rồi. Có ngày ta sẽ đến thăm tư dinh họ Quách, trừ hại cho lê thứ.

Sĩ Mệnh buồn rầu bảo :

- Triều đình không có trung thần nên bọn gian nịnh mới hoành hành như vậy. Bọn hiệp khách chúng ta không có cơ hội tham chính, để chấn chỉnh triều cương, thì đành dùng cách tiêu cực này mà tạo phúc cho lê thứ.

Hạ Sầu Miêu thấy chủ nhân tán thành, gã khoan khoái nói :

- Thiếu chủ quả là dòng dõi bậc trung thần, một lòng vì dân vì nước. Dung tha kẻ thù riêng mà lại thẳng tay với kẻ thù của bách tính, thuộc hạ hết lòng bái phục.

Hoàng hôn đã buông xuống, cơn mưa thu ập đến khiến trời đất tối tăm mù mịt. Sĩ Mệnh và Ma Ảnh Tử ở lại Phúc Ninh đại tửu quán một đêm, sáng ra mới lên đường.

Được vài dặm, Sĩ Mệnh cười bảo :

- Xem như ta nợ của các hạ ngàn lượng bạc. Để đến Hoàng Sơn, ta hỏi xin đại sư huynh mà hoãn lại. Ông ta xuất thân từ một nhà đại phú nên giàu hơn ta.

Hạ Sầu Miêu ngượng ngùng nói :

- Xin thiếu chủ đừng nói như vậy. Tính mạng và tài sản của nhà họ Chung là do Tây Môn đại nhân ban cho. Mười ba năm trước, bọn thuộc đã điều tra ra việc Tùy Vân đạo trưởng ôm thiếu chủ đào tẩu, đem tin này về báo lại với gia phụ mẫu. Họ vui mừng khôn xiết quyết định dành mười vạn lượng vàng để tặng thiếu chủ, nếu người còn sống.

Sĩ Mệnh tủm tỉm cười :

- Ta đã quen nếp sống giản dị, đâu cần đến số vàng lớn như vậy?

Hạ Sầu Miêu nghiêm giọng :

- Đó là di chỉ của tiên phụ. Bọn thuộc hạ chỉ biết tận lực thi hành. Chỉ mong cho thiếu chủ đừng phụ lòng người quá cố.

Sĩ Mệnh im lặng một lát rồi hỏi :

- Tứ vị vì chuyện của tiên phụ mà bỏ bê phụ mẫu. Nay họ đều đã thất lộc, sao không về nối nghiệp?

Sầu Miêu mỉm cười bí ẩn :

- Chung gia có đến năm người con. Ngũ muội là người tinh minh tháo vát, một mình quán xuyến mọi việc trong ngoài khiến cơ nghiệp ngày càng phát triển. Nhờ vậy, bọn thuộc hạ mới được thảnh thơi như thế này đây.

Sĩ Mệnh tán dương :

- Lệnh muội quả là đáng khâm phục. Nhưng chẳng lẽ lại không xuất giá để lỡ làng cả tuổi xuân?

Hạ Sầu Miêu cười buồn :

- Gia muội được trời ban cho nhan sắc thiên kiều bá mỹ, là một trong võ lâm Tứ đại mỹ nhân, danh hiệu là Sơn Tây Hằng Nga Chung Hải Mỹ. Chỉ vì lời trăn trối của tiên phụ mà đến tuổi hai mươi bốn vẫn chưa lấy chồng.

Sĩ Mệnh hiếu kỳ hỏi :

- Lệnh tôn đã dặn dò điều gì?

- Tiên phụ đã dạy rằng khi nào đã trao tận tay số vàng mười vạn lượng kia cho hậu nhân của Tây Môn thượng thư thì mới được xuất giá.

Sĩ Mệnh choáng váng :

- Tai hại thật! Nếu như ta không còn sống thì sao?

Ma Ảnh Tử thản nhiên đáp :

- Tiên phụ không nói đến trường hợp này.

Sĩ Mệnh bối rối :

- Nếu thế thì ta phía sớm đến Sơn Tây giải quyết việc này. Nhan sắc nữ nhân mỏng manh như hoa. Sớm nở tối tàn, không thể để nàng chịu thiệt thòi thêm nữa.

Ma Ảnh Tử hân hoan đáp :

- Phải lắm! Xong việc thám hiểm Ngũ Hành cung, mời thiếu chủ đến tệ trang một chuyến. Thiếu chủ cứ nhận cho ngũ nha đầu yên tâm lo hạnh phúc riêng. Số vàng gởi lại chừng nào lấy cũng được.

Nếu Sĩ Mệnh không lơ đễnh nhìn về phía đỉnh ngọn Hải Bạt thì đã nhận ra vẻ đắc ý của Ma Ảnh Tử.

Hai người tiếp tục đi và nhận ra có nhiều cao thủ võ lâm vượt qua mặt mình.

Hàng trăm người quất ngựa vun vυ"t, gò lưng phi nước đại. Đêm qua mưa lớn nên đường quan đạo không có bụi. Nhưng nước từ những vũng bùn bắn tung tóe, ướt cả áo Sĩ Mệnh và Hạ Sầu Miêu.

Ma Ảnh Tử giận dữ lầm bầm :

- Bọn họ đi đâu mà gấp như cha chết vậy?

Bỗng từ trên ngọn cây thụ già có tiếng cười trong trẻo quen thuộc cất lên. Và một bóng người nhỏ bé nhảy xuống đứng sau yên ngựa Sĩ Mệnh, thản nhiên vòng tay ôm vai chàng.

Vị tiểu cô nương xấu xí hôm qua thì thầm vào tai chàng :

- Công tử có mừng khi gặp lại tiểu muội hay không?

Gương mặt cô tuy rỗ chằng chịt nhưng đôi mắt phượng long lanh, đôi môi xinh đỏ tựa hoa đào, giọng nói êm ái khiến lòng người thư thái. Bất giác Sĩ Mệnh cảm thấy như gặp lại người thân. Chàng gật đầu rồi hỏi lại :

- Sao hiền muội quay lại đây sớm như vậy? Còn lão nhân lưng gù đâu rồi?

Cô bé cười vang :

- Té ra đại ca cũng chẳng hề ngu ngốc chút nào cả. Lão nhân ấy chính là nội tổ của tiểu muội. Còn việc quay lại sớm là vì tiểu muội quên hỏi tên đại ca.

Nghe tiểu nha đầu kia mau mắn gọi mình là đại ca, lòng cũng vui vui, chàng cười bảo :

- Tên ta là Tây Môn Sĩ Mệnh, còn hiền muội?

- Tiểu muội là Doãn Khả Khanh.

Sĩ Mệnh chỉ sang Ma Ảnh Tử :

- Vị này là Hạ Sầu Miêu, người thân của ta.

Khả Khanh vui vẻ vòng tay chào :

- Tiểu muội bái kiến Hạ đại ca. Chắc hôm qua đại ca giận tiểu muội lắm phải không?

Vẻ thơ ngây, tinh nghịch của nàng đã khiến Ma Ảnh Tử mềm lòng. Gã cười đáp :

- Đúng vậy, cô nương quả là người tai quái, nghịch ngợm, dám giả đò yếu đuối để qua mắt bọn ta.

Khả Khanh tung mình sang phía Ma Ảnh Tử, đạp nhẹ vào mông ngựa, lấy đà rơi xuống cổ tuấn mã của Sĩ Mệnh. Theo phản ứng tự nhiên, chàng vội dgiơ tay đỡ lấy cô bé ngồi vắt vẻo trong lòng chàng, ríu rít nói :

- Nhị vị đại ca biết không, tiểu muội suốt đời sống ngoài Đông Hải, lúc nào cũng chỉ thấy trời và biển. Đầu năm nay, lão gia dắt vào Trung Nguyên thăm bằng hữu. Tiểu muội say mê cảnh đẹp đại lục nên van nài nội tổ cho ở lại, đừng về đảo Bồng Lai nữa. Người bảo võ lâm Trung thổ toàn là bọn xấu xa. ác độc, chẳng nên gần làm gì. Tiểu muội bèn đánh cuộc với ông rằng sẽ tìm ra người tốt. Từ Tứ Xuyên đến đây, tiểu muội đã trêu chọc hàng trăm người và ăn đòn biết bao nhiêu trận. May mà gặp Tây Môn đại ca là bậc chính nhân, lượng rộng như biển nên tiểu muội mới thắng cuộc. Lão gia chịu thua, định đi Tô Châu tìm chỗ ở mới. Nhưng tiểu muội lại muốn theo đại ca nên mới lén trốn đi.

Sĩ Mệnh bối rối :

- Ta dù rất mến Doãn hiền muội nhưng chẳng thể mang theo được. Thứ nhất là sẽ đắc tội với lệnh tổ, thứ hai là tiền đồ của ta đầy hung hiểm và bất trắc, chẳng thể đưa hiền muội vào chỗ chết được.

Thêm Bình Luận