Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Chàng không hề phiền lòng, đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy vết bánh xe hằn sâu trên mặt đất ẩm ướt vì trận mưa phùn nửa tháng qua. Sĩ Mệnh quay lại bảo Tiểu Phàm :

- Cô nương định giữ chặt tại hạ đến bao giờ?

Tiểu Phàm nũng nịu nói :

- Mãi mãi!

Chàng mỉm cười :

- Vậy ban đêm thì sao?

Tiểu Phàm bối rối, mặt đỏ hồng :

- Tiểu muội sẽ...

Nàng thẹn thùng càng khiến dung nhan thêm kiều mị. Sĩ Mệnh nghe lòng xao xuyến, thở dài nói :

- Tại hạ tu đạo từ thuở ấu thơ, nhạt mùi trần tục, e rằng không thể đáp lại mối chân tình của cô nương.

Tiểu Phàm biến sắc :

- Nhưng công tử có phải là đạo sĩ hay không?

Sĩ Mệnh lắc đầu. Nữ nhân mừng rỡ, phụng phịu nói :

- Công tử làm tiểu muội hết hồn.

Nhớ lại lời sư phụ, biết mình không trốn được tình nghiệp, chàng nghe lòng thư thái, thuận theo duyên mà ứng xử. Sĩ Mệnh cười bảo :

- Phàm muội đừng nắm áo ta nữa, ta sẽ không bỏ đi đâu.

Tiểu Phàm nghe chàng xưng hô thân mật, hân hoan nói :

- Công tử đã hứa xin hãy giữ lời. Nếu không, tiểu muội sẽ hận chàng suốt kiếp.

Chàng gật đầu, lần theo vết bánh xe ngựa. Tiểu Phàm thích thú bám theo. Không có Tiểu Oanh, Tiểu Yến ở đây, nàng cảm thấy tự nhiên hơn. Họ yếu đuối nên đã phải ở lại Từ gia trang.

Hai người đi nửa dặm, xác định rằng chiếc xe ngựa đã đi dọc theo bờ sông về hướng Nam, họ liền quay lại sơn cốc.

Từ lão và quần hùng đang chờ đợi, thấy Sĩ Mệnh trở lại, hỏi ngay :

- Công tử có tìm được dấu vết gì không?

Sĩ Mệnh gật đầu :

- Dường như bọn chúng đã dùng hai xe tứ mã chuyển số quặng vàng của mỏ đi về hướng Nam. Từ lão có thể ước lượng số vàng ấy là bao nhiêu không?

Từ Thanh Sơn nhăn trán đáp :

- Cách đây sáu ngày, nhị sư đệ có cho người về báo rằng sản lượng tháng này có thể đạt đến ba ngàn cân quặng thô. Với trọng lượng nặng nề như vậy, bọn chúng không thể đi nhanh được. Dù trễ hơn ba ngày nhưng lão phu tin rằng sẽ đuổi kịp, trước khi chúng đến bờ biển Phúc Kiến.

Bành Hồ vốn là một nhóm đảo nằm ở eo biển Đài Loan, cách đất liền chưa đến ba trăm dặm.

Quần hào tán thành, rậm rếch định đuổi theo. Sĩ Mệnh tư lự hỏi :

- Ba ngàn cân kim khoáng kia sau khi tinh luyện xong sẽ thu được bao nhiêu lượng vàng?

Từ lão không hiểu nhưng vẫn đáp :

- Với tỷ lệ một phần mười thì sau khi trừ hết chi phí sẽ thu được bốn ngàn lượng vàng.

Sĩ Mệnh nghiêm mặt :

- Bành Hồ lão nhân hùng cứ cả một vùng biển, tài sản có hàng ước vạn, lẽ nào cho thủ hạ vượt hàng ngàn dặm, đến đây để cướp một số vàng nhỏ như vậy? Lão nổi tiếng là người đa mưu túc trí, bọn thủ hạ được huấn luyện rất chu đáo, lẽ nào lại không biết xóa dấu vết? Tại hạ có cảm giác rằng họ cố tình thả những tử thi kia xuống sông để dụ chúng ta đến đây và lần theo dấu bánh xe.

Thiên Lý Nhãn La Thiện Huy vốn là Tổng bộ đầu của phủ Giang Tây, bản lãnh truy án nổi tiếng thiên hạ. Lão thầm công nhận chàng có lý, liền bảo :

- Lão phu rất khâm phục suy luận của công tử, xin cho biết thêm cao kiến.

Sĩ Mệnh hòa nhã tiếp lời :

- Tại hạ mới xuất đạo, chẳng hề có chút kinh nghiệm nào. Nhưng nhờ nhận ra lai lịch bọn hung thủ nên mới đem dạ nghi ngờ, nếu có nói sai thì xin chư vị đừng cười. Xin hỏi Từ lão rằng tài sản hiện có ở Từ gia trang có lớn lắm không?

Từ Thanh Sơn thất sắc :

- Phải chăng công tử cho rằng bọn Bành Hồ bàn kế điệu hổ ly sơn? Võ lâm ai cũng biết lão phu có không dưới năm chục vạn lượng vàng.

Sĩ Mệnh mỉm cười :

- Chúng ta về ngay may ra còn kịp.

Hơn trăm tuấn mã cất vó phi như điên cuồng. Giữa canh hai họ về đến Từ gia trang, nằm dựa bờ sông Cảm, ở ngoại thành phía Tây.

Lửa cháy rực trời và tiếng vũ khí va chạm đã xác nhận suy luận của Sĩ Mệnh. Tiểu Phàm hỏi với giọng ngưỡng mộ :

- Công tử mới xuất đạo sao lại đoán ra âm mưu này?

Chàng cười đáp :

- Giữ được cái tâm tĩnh lặng, trống không thì có việc gì mà không hiểu được.

Lúc này, quần hào đã đến cửa trang, rời yên ngựa lao vào trong tiếp tay với bọn gia đinh, chống lại bọn hắc y bịt mặt.

Sĩ Mệnh nắm tay Tiểu Phàm, đưa lên đầu tường quan sát cục diện.

Sự xuất hiện bất ngờ của Từ trang chủ và hơn trăm cao thủ đã dồn phe đối phương vào thế bí. Dù bọn họ có chừng bốn chục người, đều là những tay kiêu dũng, kiếm pháp lợi hại tuyệt luân. Trên sân đã có hơn hai mươi xác thủ hạ của Từ lão nằm rải rác. Nếu họ về chậm chừng vài khắc, Từ gia trang sẽ chẳng còn ai sống sót.

Từ Thanh Sơn căm hận múa tít cây thương dài, lao vào đám hắc y. Sự phẫn nộ đã làm tăng thần lực, Từ lão đánh gầy hai thanh trường kiếm và gϊếŧ được một tên.

Các cao thủ khác cũng xông đến tấn công quyết liệt, dồn bọn hắc y vào giữa vòng vây.

Đại đệ tử của Từ Thanh Sơn cao giọng gọi :

- Sư phụ, phía hậu trang cũng bị tập kích.

Từ lão nghĩ đến vợ con, rụng rời bảo Xuyên Vân Nhạn :

- Hồ lão đệ đưa năm chục cao thủ vào hậu viện ngay.

Hồ Gia Cư lập tức tuân lệnh, hô hoán đám bằng hữu. Họ đi rồi vẫn còn lại đến bảy tám chục người, gấp đôi số hắc y, vì vậy vẫn chiếm được thế thượng phong.

Cuộc chiến cực kỳ khốc liệt, chỉ hơn hai khắc đã có gần hai chục tên hắc y bỏ mạng. Nhưng phe họ Từ cũng thọ thương khá nhiều. Dẫu sao, phe đối phương cũng chỉ là cá nằm trên thớt, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt.

Lợi hại nhất vẫn là thanh thần thương của Từ Thanh Sơn Thương là vũ khí dài, nặng, thích hợp với những cuộc hỗn chiến, và trong trường hợp này nó chính là khắc tinh của kiếm. Từ lão căm hờn vì cái chết thảm của sư đệ và thủ hạ nên dũng mãnh như thiên tướng, điên cuồng lao vào lưới kiếm. Những thanh trường kiếm mỏng manh kia chỉ chịu được vài lần va chạm là gãy đoạn, đem đến cái chết cho chủ nhân.

Cuối cùng, chỉ còn lại hơn mười tên hắc y có bản lĩnh cao cường nhất. Chúng cắn răng cố chống trả một cách tuyệt vọng.

Bỗng từ hậu trang, tiếng kêu thét kinh hoàng vọng lại, hòa với tiếng tiểu đồng khóc lanh lảnh. Một hán tử hắc y cao lớn đang kẹp chặt một đứa bé trai chừng tám tuổi trong tay trái, phá vòng vây xông ra. Gã quát vang như sấm :

- Từ Thanh Sơn! Nếu lão cùng đồng bọn không buông vũ khí ra, ta sẽ gϊếŧ ngay đứa bé này.

Nhận ra con trai độc nhất đang nằm trong tay đối phương, Từ lão kinh hãi nhảy lùi. Quần hào cũng vội đình thủ.

Hán tử nhảy đến đứng cạnh đồng bọn, ngửa cổ cười cao ngạo :

- Từ Thanh Sơn! Bọn ta sẽ mang quý tử của ngươi đi. Một tháng sau, lão hãy mang năm chục vạn lượng vàng đến bờ biển Phúc Châu mà chuộc lại.

Từ lão run lẩy bẩy, mắt như đổ lửa. Lão nghĩ đến những người đã chết, nghiến răng nói :

- Lão phu thà tuyệt tự chứ không để sư đệ và thủ hạ chết oan. Hôm nay lão phu thề sẽ gϊếŧ sạch bọn ngươi để an ủi vong linh hơn trăm người ở mỏ Cảm sơn.

Hán tử không ngờ Từ lão lại cương liệt như vậy, gã cười nhạt :

- Té ra lão lại là người tàn nhẫn như vậy. Để ta cắt cổ đứa bé này xem lão có còn thản nhiên được hay không?

Tiểu hài kia tên gọi là Lâm nhi. Nó sợ hãi cầu cứu :

- Hài nhi sợ lắm! Phụ thân đừng để gã cắt cổ hài nhi!

Hán tử kê trường kiếm vào cổ Lâm nhi để dọa dẫm Từ Thanh Sơn. Từ lão sa lệ nói lớn :

- Lâm nhi! Trong hơn trăm người đã chết, có quá nửa là con cháu họ Từ, phụ thân không thể không báo thù cho họ. Lâm nhi hãy lượng thứ cho phụ thân.

Thêm Bình Luận