Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Quần hào thấy lão đã quyết hy sinh ái tử để bảo toàn đạo nghĩa, họ không dám mở lời can ngăn, chỉ thở dài thương cho đứa tiểu đồng kia.

Hán tử biết không thể uy hϊếp được Giang Tây Truy Mệnh Thương, gã giận dữ định gϊếŧ con tin. Bỗng có tiếng người vang lên :

- Khoan đã! Tại hạ có cách giải quyết.

Quần hào vội chạy dạt ra để Sĩ Mệnh bước đến, chàng điềm đạm hỏi hán tử :

- Bành Hồ lão nhân là gì của các hạ?

Hán tử chấn động, lùi lại một bước. Gã không ngờ chàng thư sinh nho nhã kia lại có thể nhận ra lai lịch của mình. Đã ba mươi năm nay, người của đảo Bành Hồ không hề đặt chân vào Trung Nguyên. Gã lại rất kính ngưỡng sư phụ mình nên không thể mở miệng phủ nhận :

- Người chính là ân sư của tại hạ, nhưng sao tiểu tử ngươi lại biết xuất xứ của bọn ta?

Sĩ Mệnh không trả lời mà chỉnh sắc nói :

- Các hạ định bôi nhọ thanh danh cao quý của Bành Hồ lão nhân hay sao mà dùng thủ đoạn đê tiện như vậy? Nếu lão nhân biết được, liệu người có vui lòng hay không?

Hán tử bối rối, đứng lặng người không đáp. Sĩ Mệnh biết gã đang phân vân liền nói tiếp :

- Để các hạ quyết định việc sống chết, tại hạ xin đề nghị một phương sách. Các hạ hãy thả đứa bé ra rồi dùng trường kiếm đọ sức với tại hạ. Trong vòng trăm chiêu, nếu các hạ chém rách được chiếc áo vải này thì có thể đưa thủ hạ ra đi an toàn. Bằng như các hạ thất thủ mà chết đi thì cũng xứng với công ơn giáo huấn của ân sư.

Hán tử không tin rằng bản lãnh chàng thư sinh kia lại cao cường đến mức ấy, gã cười rộ, gật đầu :

- Thôi được! Nể tình các hạ nhận biết gia sư, ta sẽ tha cho đứa trẻ này và thử xem hào kiệt Trung Nguyên tài giỏi đến đâu.

Dứt lời, gã tung mạnh Lâm nhi về phía Sĩ Mệnh. Chàng đỡ lấy, trao lại cho Từ Thanh Sơn. Từ lão tuy nói cứng nhưng đứt từng khúc ruột, nay cứu được con thơ, lòng mừng rỡ như sống lại, ôm đứa bé khóc vùi.

Sĩ Mệnh ung dung bước đến trước mặt hán tử, chuẩn bị cho cuộc chiến. Hán tử trầm giọng :

- Ngươi dùng vũ khí gì?

Chàng mỉm cười giơ hai bàn tay trắng muốt ra. Hán tử cười nhạt :

- Ngồng cuồng lắm! Nếu có chết thì cũng đừng oán ta tàn nhẫn.

Gã rung kiếm lao đến như chớp giật, đem pho Hải Ba kiếm pháp ra thi thố. Nhưng chàng thư sinh kia chập chờn như bóng u linh, trôi dạt trong lưới liếʍ. Đôi bàn tay nhẹ nhàng xô bạt lưỡi kiếm sắc bén và chụp lấy ngực đối phương.

Khách quan chiêm bên ngoài thấy chàng như cánh hạc lượn lờ trông rất đẹp mắt. Đây chính là pho Hạc chưởng thần kỳ của Thiên Hạc chân nhân.

Hán tử động nộ, xuất những sát chiêu tối hiểm. Những thân kiếm vướng víu nặng nề như bị giải lụa mềm níu kéo.

Đến chiêu thứ sáu mươi thì gã hoàn toàn kiệt sức, mồ hôi ướt sũng cả y phục. Mắt gã bỗng lộ hung quang, hữu thủ bất ngờ tung ra một nắm độc phấn vào mặt đối phương. Đồng thời, gã ôm kiếm nhảy xổ vào, tấn công bụng dưới.

Sĩ Mệnh tuy không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng cơ trí siêu phàm, định lực thâm hậu, dù tâm nguy cũng không hề hoảng loạn. Chàng lập tức phùng má thổi một hơi chân khí hùng hậu, đánh bạt luồng độc phấn. Song thủ chàng múa tít, dồn hết năm thành Hỗn Nguyên khí công vào chiêu “Thiên Hạc Bài Vân”.

Màn chưởng kình mãnh liệt như bão tố chặn đứng đường kiếm và giáng vào cơ thể địch nhân. Hán tử hự lên đau đớn, văng ra sau hơn trượng, chết ngay đương trường.

Mười hai tên hắc y thấy thủ lĩnh thảm tử, vung kiếm đâm cổ tự sát. Quần hào vui mừng, hoan hô vang dội. Từ Thanh Sơn bước đến vái dài :

- Lão phu nguyện làm thân trâu ngựa để đền ơn tương trợ.

Sĩ Mệnh mỉm cười ngâm nga:

Phú quý nhi kiêu

Tự di kỳ cửu.

Công toại thân thoái.

Thiên chi đạo

Đây chính là bốn câu thơ trong chương chín của Đạo Đức kinh.

Dứt lời, chàng tung mình lên không, lướt thẳng ra ngoài, nhảy lên lưng ngựa bỏ đi.

Tây Hồ Tiên Nữ Dư Tiểu Phàm sợ hãi gọi lớn :

- Công tử chờ tiểu muội với.

Nàng phi thân ra cửa trang, lấy ngựa đuổi theo. Tiểu Phàm rạp mình trên lưng tuấn mã, đôi mắt phượng nhòa lệ, cặp môi xinh lẩm bẩm rủa thầm kẻ bạc tình.

Nhưng chỉ được hơn dặm đã thấy Sĩ Mệnh đứng đợi bên đường. Tiểu Phàm mừng rỡ, quên cả thẹn thùng, nhảy khỏi yên ngựa, gieo vào lòng chàng thư sinh. Đôi nắm tay nhỏ bé đấm liên hồi vào ngực chàng. Nàng vừa cười, vừa khóc, vừa trách móc :

- Công tử quả là tàn nhẫn, sao không bỏ đi luôn đi?

Sĩ Mệnh mỉm cười :

- Ta không thích nghe những lời tán tụng nên mới bỏ ra đây đứng đợi.

Tiểu Phàm yên lòng, trở lại ngựa của mình, theo Sĩ Mệnh vào thành.

Nam Xương là chốn đô hội nên lầu quán mở cửa suốt đêm. Hai người dễ dàng tìm được chỗ trọ.

Lão chưởng quầy thấy nữ lang áo vàng kia áp sát vào người chàng công tử nên đinh ninh họ là phu phụ, thản nhiên bảo tiểu nhị đưa khách vào một phòng trống ở lầu hai.

Tiểu Phàm dù hết lòng yêu thương Sĩ Mệnh những vẫn còn là xử nữ nên thẹn chín người, bối rối chẳng dám mở lời. Sĩ Mệnh thì an nhiên tự tại, bước vào phòng.

Tiểu Phàm cắn răng, ra vẻ ung dung, dặn lão chưởng quầy chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn. Sĩ Mệnh nói thêm :

- Túc hạ nhớ làm cho ta vài món chay.

Lão sững sờ khi thấy đôi vợ chồng trẻ chay mặn khác nhau.

Hai người tắm gội xong thì cơm rượu cũng đã mang lên Thấy Sĩ Mệnh chỉ gắp những món thanh đạm mà ăn rất ngon lành, Tiểu Phàm tinh nghịch hỏi :

- Nếu gặp lúc không có cơm chay thì công tử làm sao?

Chàng thản nhiên đáp :

- Chay mặn vốn không khác nhau, tại hạ có thể tịnh cốc bảy, tám ngày cũng chẳng hề gì. ăn uống thanh đạm cốt là để kìm hãm lửa dục và lòng ham thích thỏa mãn khẩu vị.

Tiểu Phàm nổi lòng hiếu thắng, muốn thử xem chàng thư sinh lý lạ kia có thực sự thờ ơ trước nhan sắc tuyệt thế của mình hay không? Nàng cắm cúi ăn cho xong, rung chuông gọi tiểu nhị dọn dẹp và mang trà lên.

Uống xong chén trà. Sĩ Mệnh bảo nàng :

- Đêm đã khuya. Phàm muội lên giường ngủ đi...

Nàng đỏ mặt hỏi lại :

- Còn công tử thì sao?

- Ta sẽ ngồi trên ghế này tọa công. Đó cũng là một cách nghỉ ngơi.

Tây Hồ Tiên Nữ đã nguyện trao thân gửi phận cho chàng nên quyết đem mối nhu tình này ràng buộc anh hùng. Nàng cắn răng, cố tỏ vẻ thản nhiên, cởϊ áσ ngoài, chỉ còn lại mảnh yếm thắm ở thân trên. Dưới ánh hồng, làn da ngà ngọc lồ lộ, đồi ngực thanh tân cao vυ"t như mời gọi.

Thấy Sĩ Mệnh hơi nhăn mày, Tiểu Phàm khúc khích nói :

- Công tử quả là bậc cao nhân đắc đạo chắc chẳng hề động tâm trước sắc dục?

Chàng mỉm cười, đôi mắt trong sáng nhìn ngắm nàng mà không có chút tà ý.

Tiểu Phàm tính tình bướng bỉnh, đâu dễ chịu thua. Nàng cắn răng vòng tay sau lưng cởi dây yếm. Đồi ngọc nhũ và vùng bụng thon mảnh hiện ra với tất cả vẻ gợi cảm. Sĩ Mệnh bỗng thở dài :

- Xem ra cơ thể nữ nhân chính là vật toàn mỹ nhất của đất trời.

Thấy chàng chỉ xem mình như một pho tượng đẹp vô tri, Tiểu Phàm tức tối và hổ thẹn đến tràn lệ. Nàng bật khóc, chạy đến lay mạnh chàng tức tối :

- Tiểu muội phải làm sao nữa mới có thể làm xao động trái tim gỗ đá của công tử? Chàng khinh ghét tiểu muội đến thế sao?

Sĩ Mệnh vươn tay nhấc nàng đặt vào lòng, an ủi :

- Ta biết nàng sợ mất ta nên mới cố tình ràng buộc. Ta vốn chưa xuất gia nên không kiêng giới sắc, có điều thần công chưa luyện xong nên không thể buông lung. Nàng là tiên nữ trên đời, sao lại phải vì ta mà khổ sở như vậy?

Tiểu Phàm được chàng khen ngợi và biết chàng vì luyện võ mà không dám đến với mình, lòng hoan hỉ vô cùng. Nàng áp má vào vai chàng thủ thỉ :

Thêm Bình Luận