Trang Tử Tam Kiếm

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thời buổi loạn lạc trong triều thì bọn thái giám cấu kết gian thần gây bao điều xằng bậy.Mặc dù sức cô lực bạc, Thượng thư hình bộ Tây Môn Nhỉ vẫn một lòng cương trực phù trì chính nghĩa cho dù biết t …
Xem Thêm

Thuyền lớn đã đắm hết, chỉ còn lại mấy chiếc thuyền con. Sĩ Mệnh bước xuống, thấy có cuộn dây chắc dài, chàng nảy ra một ý, đặt bó liễu gỗ xuống sàn, trở lên bờ chặt một cành liễu già thẳng thớm, to hơn bắp chân, dài độ gần nửa trượng. Chàng xách đoạn gỗ kia xuống thuyền, thúc giục hán tử chèo nhanh. Gã đẩy mạnh mái dầm, cười bảo :

- Tại hạ là Dương Tiểu Hào, quê ở Hà Bắc. Dám hỏi đại danh công tử?

Chàng tủm tỉm đáp :

- Tại hạ họ Tây Môn, tên gọi Sĩ Mệnh.

Bỗng chàng hỏi lại :

- Vì sao các hạ lại chịu giúp một kẻ vô danh như tại hạ?

Họ Dương cười hì hì :

- Tại hạ võ nghệ tầm thường nhưng vẫn tự hào về nhãn quang của mình. Trong hai mươi năm hành tẩu giang hồ, chưa hề nhìn lầm người bao giờ.

Sĩ Mệnh biết gã này là người đầy nhiệt huyết, chàng nghiêm giọng dặn dò :

- Khi thuyền đến đủ gần, tại hạ sẽ rải những khúc liễu này trên mặt hồ làm điểm tựa đặt chân. Còn thanh gỗ dài này các hạ hãy giữ lại trên thuyền, cột chặt vào một đầu dây chão. Khi nghe tại hạ gọi thì quăng đến. Chủ yếu là các hạ phải bảo vệ được mạng mình trước đã.

Dương Tiểu Hào gật đầu nhận lệnh. Lúc thuyền chỉ còn cách quái vật chừng năm trượng, Sĩ Mệnh ném những khúc gỗ liễu quanh nó và trải rộng đến tận thuyền.

Con quái thú táp thử, thấy không phải là thức ăn, liền nhả ra. Sĩ Mệnh ném đến khúc cuối cùng, hít một hơi chân khí, dùng phép “Đăng Bình Độ Thủy”, điểm chân lên những đoạn gỗ ấy mà tiến vào.

Mọi người trên bờ thấy chàng lướt đi trên mặt nước, sững sờ kinh ngạc, và hết lòng thán phục. Thuật khinh công này đã thất truyền từ lâu.

Thủy quái đang nằm nghỉ ngơi, thấy có người tiến lại, nó hung hãn lao đến.

Sĩ Mệnh nhún chân nhảy đến, chém thẳng vào mõm quái vật. Nhát kiếm cực kỳ mãnh liệt khiến thủy quái càng điên cuồng. Sĩ Mệnh mượn lực phản chấn rơi xuống một thanh gỗ khác.

Chàng thấy xương đầu nó quá cứng rắn, liền dùng khinh công thượng thừa chạy quanh. Trong cảnh tượng này, trông chàng như bậc thần tiên đang lướt sóng.

Tiếng reo hò vang dội từ bờ vọng lại càng khiến cho ác thú tức giận. Nó quay đầu đuổi theo đến chóng mặt, chiếc đuôi nặng nề giáng xuống liên tục làm mặt hồ nổi sóng.

Bất ngờ Sĩ Mệnh từ phía sau lao đến, ngồi trên lưng thủy quái, ở đoạn gần cổ.

Tả thủ sắc bén như móng bạc cắm ngập vào lớp da dày, giữ vững thân hình chàng. Đồng thời, Tam Tiết kiếm vung lên chặt vào vây bên hữu.

Dù đã dụng đến hết năm thành Hỗn Nguyên khí công, chàng cũng phải chém tới ba lần mới đứt được chiếc vây to lớn kia.

Chàng lại xoay người, ngồi quay ngược lại, chặt nốt bên kia. Hành động của Sĩ Mệnh cực kỳ thần tốc nên thủy quái không kịp lặn xuống. Lúc đã mất hết hai vây thì muốn bơi đi cũng chẳng được. Nó giận dữ quẫy đuôi ầm ầm, hất tung Sĩ Mệnh lên trời.

Chàng điểm chân lên những khúc gỗ, tiến về phía thuyền của Dương Tiểu Hào, quát lớn :

- Dương huynh đài, mau quăng đoạn gỗ cho ta.

Tiểu Hào đang chờ đợi, lập tức ném cho chàng. Sĩ Mệnh chụp lấy, thân hình hơi hạ xuống, nhưng không chìm. Chàng lướt đến phía trước thủy quái, vung khúc gỗ giáng vào đầu nó để chọc tức.

Con vật chẳng còn di chuyển được theo ý muốn, hung hãn mở miệng táp. Sĩ Mệnh nhanh như chớp, nhảy đến chống đoạn gỗ vào giữa hai hàm răng khủng khϊếp. Thủy quái không khép miệng lại được nữa.

Đắc thủ xong, chàng ung dung quay lại thuyền, bảo Tiểu Hào chèo vào bờ, trong tiếng reo hò, xúc động của quần hào và bách tính.

Thuyền cập bờ, sợi dây chão được chuyền lên và mọi người ra sức kéo. Chỉ nửa khắc sau, con vật đã trôi vào. Nhờ sức mấy trăm người hợp lực và độ dốc thoai thoải của bờ đất, mới đưa được con ác thú nặng hơn vạn cân lên. Trước đó, hàng trăm cây giáo sắt đã cắm vào cơ thể nó.

Đám ngư dân xúm lại chửi mắng đấm đá con quái vật. Tiếng khóc than vang dội cả mặt hồ. Hơn trăm gia đình đã lâm vào cảnh tang tóc vì con thủy quái này.

Trong lúc mọi người đang bận rộn thì Sĩ Mệnh lẳng lặng lên ngựa bỏ đi. Nhưng hành động của chàng không thoát được sự theo dõi của một cặp mắt huyền.

Động Đình Long Nữ tuổi đã hai mươi mà chưa tìm được tình quân. Nàng nhìn nam nhân trong thiên hạ như gỗ đá. Nhưng hôm nay, chàng thư sinh lạ mặt hiền lành, nho nhã và thần dũng kia đã chiếm trọn trái tim nàng. Theo lời giao ước của Động Đình Nhất Bá, nàng sẽ là vợ của bậc anh hùng cái thế ấy. Lòng xuân nữ rộn ràng, bỗng nhiên thấy chàng bỏ đi, Bội Linh cuống quít giật áo cha mình :

- Phụ thân! Chàng dũng sĩ kia đang bỏ đi kìa.

Trình Thiên Cường giật mình gọi lớn :

- Xin đại hiệp cho lão phu được bái tạ.

Sĩ Mệnh dừng cương, vận công ngâm nga:

Cao đường minh kính bi bạch phát

Triệu như thanh ty mộ thành tuyết

Đây là hai câu thơ trong bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch, ngụ ý cuộc đời như giấc mộng, như hoa sớm nở tối tàn, thì có sá gì chút thanh danh và nhan sắc mỹ nhân.
Chương 3: Công tử tầm Tôn giả - Song nữ truy tình lang
Chàng phi nước đại bỏ đi trong sự kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người. Động Đình Long Nữ nghe lòng tan nát, hổ thẹn vô vàn. Nàng gục đầu vào vai cha thổn thức.

Thiên Cường là người cơ trí, lão sợ con gái yêu phẫn hận làm liều, liền thì thầm an ủi :

- Linh nhi khoan hãy thất vọng. Đó là vì con che mặt nên chàng ta không thấy được dung nhan khuynh thành. Nay duyên phận đã định, con cứ đuổi theo tìm cho được. Với dung nhan của Linh nhi, ta tin rằng không nam nhân nào trên đời này có thể cưỡng lại.

Long nữ bình tâm, không khóc nữa, lòng chỉ nghĩ đến chuyện đuổi theo. Động Đình Nhất Bá cao giọng :

- Dám hỏi chư vị anh hùng ở đây, có ai biết lai lịch, danh tánh của bậc kỳ hiệp ấy hay không?

Dương Tiểu Hào, người đã chèo thuyền cho Sĩ Mệnh, gãi đầu đến bên nói nhỏ :

- Tiểu diệt biết tên chàng ta, nhưng mong sư thúc thưởng cho ít bạc.

Họ Dương chính là Hà Bắc Lãng Tử, sư diệt của Trình Thiên Cường.

Trình lão mừng rỡ bảo :

- Hay lắm! Ta sẽ thưởng cho ngươi ba ngàn lạng bạc, nhưng phải đưa Linh nhi đi tìm cho được người ấy.

Tiểu Hào nhăn mũi đáp :

- Tiểu diệt cũng rất ái mộ chàng ta, đang muốn kết giao. Sư thúc cứ yên tâm!

Gã là người nổi tiếng võ lâm về mặt do thám, truy tung nên Trình lão rất tin tưởng. Tiểu Hào nói tiếp :

- Lai lịch thì tiểu diệt không biết rõ, nhưng chàng ta có xưng tên là Tây Môn Sĩ Mệnh.

Trình lão giật bắn mình, biến sắc. Lão thẫn thờ, lẩm bẩm :

- “Lẽ nào cơ trời lại huyền diệu thế này?”

Lão vội quay sang cảm tạ và cáo từ đồng đạo rồi kéo Long nữ về trang. Dương Tiểu Hào cũng vội vã theo sau.

Trình Thiên Cường đi thẳng vào thư phòng, mở tủ ngầm lấy một gói lụa đỏ. Lão trịnh trọng mở ra, trong ống là một mảnh ngọc bội, có dây vàng để đeo trước ngực. Long nữ ngỡ ngàng nhận ra bốn chữ Tây Môn Sĩ Mệnh khắc sâu trên mặt ngọc.

Trình lão trầm ngâm kể lại :

- Hai mươi năm trước, ta là Tổng binh thành Trực Cô cách đế đô hơn ba trăm dặm. Tuy phẩm hàm thấp kém hơn nhưng ta và Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường lại có tình thân quyến, vợ của lão lại là biểu tỷ của vợ ta, từ việc ấy mà trở thành tri kỷ. Trong một làn xuôi Đại Vận hà xuống Hoài giang phát chẩn, Tây Môn thượng thư vị Lưu Cẩn sai cường đạo gϊếŧ chết cả gia đình. Lão còn vu khống Tây Môn Thường cấu kết với thảo khấu để cướp bạc phát chẩn. Thiên tử u mê, nghe lời tên thái giám chó má kia, cho truy nã Tây Môn Thường và gia quyến. Ta vì uất ức việc này mà cáo bệnh từ quan. Trước đó một năm, ta có dịp ghé vào phủ Thượng thư chơi. Lúc ấy, Linh nhi đã được một tuổi. Tây Môn Thường xem ta là tri kỷ nên muốn kết tình thông gia, hỏi cưới Linh nhi cho Sĩ Mệnh. Lão cho khắc hai ngọc bội làm vật đính ước. Mảnh thứ hai có khắc chữ Trình Bội Linh. Cố sự năm xưa là như vậy. Ta mong rằng hoàng thiên hữu nhãn nên Sĩ Mệnh thoát chết.

Thêm Bình Luận