Chương 40: Thích tôi làm cô sao (H)

Tư Viện bước vào trong, tìm chai rượu nho lớn nhất. Nhưng khi đi sâu vào, cô bỗng ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. Cô không phải người thích uống rượu, nhưng mùi hương này lại khiến cô mê say.

Thơm quá.

Tư Viện cứ đi mãi tìm kiếm mùi hương ấy, cho đến khi nhìn thấy một chai rượu được đặt ở chính giữa, đậy kín bằng nắp thủy tinh. Cô không nhịn được mà đi tới, hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhàng bay bổng cứ như đang đi trên mây vậy, nửa tỉnh nửa mơ.

Cô không tự giác cười rộ lên, như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng xinh đẹp.

Theo bản năng, cô lấy đi chai rượu, phát hiện nút chai không biết đã được bật ra từ lúc nào, mà bên cạnh là một cặp ly rượu thủy tinh.

Không cần suy nghĩ, cô rót rượu đầy ly rồi uống một hơi cạn sạch.

Cơ thể dần trở nên mềm mại, thoải mái lạ thường. Cô bỏ ly rượu xuống, dường như nghe thấy tiếng nhạc kì diệu nào đó, nhịn không được cởi giày bắt đầu nhảy theo giai điệu.

Xoay được vài vòng, cô nhìn thấy Ôn Đình Sơn.

Anh cứ đứng đó, hai tay đút túi quần, cười như không cười nhìn cô.

Tư Viện nhoẻn miệng cười, mị nhãn như tơ, mang theo nét phong tình mà chính cô cũng không biết.

Cô đi tới, kiễng chân lên, hai tay quấn quanh cổ Ôn Đình Sơn, bờ môi đỏ mọng chỉ cách anh một cái nắm tay: “Anh thật là đẹp trai.”

Trong mắt cô giờ đây chỉ có người đàn ông đẹp trai này, người khiến tim cô đập nhanh hơn. Lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ muốn có được anh.

Cho dù là mơ cũng không sao cả, cô thừa nhận mình đê tiện thấp hèn, nhưng đây là mơ, trong mơ thì làm gì mà chẳng được, không phải tội lỗi.

Ôn Đình Sơn ôm eo cô, bàn tay trượt xuống nắn bóp cặp mông căng tròn đầy đặn của cô: “Bé con dâʍ đãиɠ, muốn sao?”

Tư Viện mơ màng giương mắt lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, đầu lưỡi liếʍ liếʍ hàm răng: “Muốn cái gì?”

Ôn Đình Sơn ghé sát vào lỗ tai cô, hết sức da^ʍ mĩ: “Muốn tôi làm cô.”

Hoặc là?

Cơ thể Tư Viện phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, cô chủ động hôn môi người đàn ông, cùng với nhịp tim của cô trên sàn nhảy khi nãy, mạnh mẽ quấn quýt si mê. Người hắn thật thơm, toàn thân đều là hormone nam tính khiến cô mất kiểm soát.

Ham muốn mãnh liệt tràn ngập trong hầm rượu, chỉ muốn được thỏa mãn hơn nữa.

Ôn Đình Sơn cười, hơi cúi người, ôm lấy cô mà hôn. Hai người va vào quầy đựng rượu. Hai tay Ôn Đình Sơn hướng xuống dưới vuốt ve phần lưng, xoa bóp bờ mông non mềm của cô.

Tư Viện càng cảm thấy đói khát hơn, nhưng người cô nhỏ nhắn, bị đè ép nãy giờ đã thấm mệt, muốn đẩy người phía trên ra. Ôn Đình Sơn nào sẽ buông tha cô, hắn nhấc bổng người cô lên ngồi trên tủ rượu, làn váy đuôi cá màu hồng nhạt bị vén lên một nửa, lại bởi vì thiết kế mà mắc kẹt ở đùi. ( 41 – lacrimosa)

Ôn Đình Sơn hơi dùng lực, làn váy lập tức bị xé rách.

Tư Viện hơi khựng lại, cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng rất nhanh lại bị Ôn Đình Sơn chen vào giữa hai chân, vây hãm trên tủ mà hôn môi.

Đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, vừa bá đạo lại vừa hung tàn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, hung hăng chiếm hữu. Tư Viện cảm thấy đầu lưỡi của hắn thật dài, gần như chạm tới cổ họng của cô.

Cô đẩy hắn ra, cố gắng lấy một chút không khí. Ôn Đình Sơn siết chặt tay cô, khiến cô không thể phản kháng, chỉ có thể tùy ý để hắn chiếm hữu.

Cuối cùng, khi đã hôn mệt rồi, Ôn Đình Sơn kéo khóa quần xuống, nơi đó đã sớm cứng rắn. Nhiệt độ nóng bỏng phả lên đùi Tư Viện, sinh động như một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể cô.

Ôn Đình Sơn kéo người cô xuống, buộc cô quỳ gối trước mặt anh. “Liếʍ.”

Tư Viện như một nữ nô ɭệ si mê cầm lấy côn th*t thô dài, giương mắt nhìn hắn, há to cái miệng nhỏ nhắn rồi tự mình nhét vào. Bộ dáng của cô lúc này khiến Ôn Đình Sơn vô cùng thỏa mãn, hắn cố định đầu của cô, buộc cô phun ra nuốt vào.

Hết lần này đến lần khác, sợi tơ da^ʍ mĩ làm ướt gậy th*t. Ôn Đình Sơn thấy đã gần được liền nhấc cả người cô lên, ép cô đưa lưng về phía mình, nhếch cái mông lên để lộ ra tiểu huyệt đã sớm ướŧ áŧ.

Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm vào cánh hoa, nhìn d*m thủy từ khe hở chảy ra ngoài, nhìn Tư Viện không kiên nhẫn vặn vẹo cặp mông trắng, dâʍ đãиɠ dùng nó cọ xát côn th*t của hắn.

Tư Viện kiều mị kêu: “Cho tôi… Cho tôi.”

Cô không biết khi mất đi lý trí mình dâʍ đãиɠ đến mức nào, nhưng camera giám sát trong hầm rượu đã ghi lại rõ ràng một màn này, thậm chí phóng đại lên xem còn có thể thấy tiểu huyệt da^ʍ mĩ của cô.

Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn camera giám sát, cố ý không cắm vào mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, gợi lên một sợi chỉ bạc.

“Bé con, biết tôi là ai không?”

“Anh là…. Anh là Ôn tiên sinh.” Tư Viện ngoái đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trong sáng lại chứa đầy du͙© vọиɠ, mị nhãn như tơ, cực kỳ mất hồn.

Ôn Đình Sơn không hài lòng, vỗ mông cô. Hắn mặc chỉnh tề, nếu không phải phía dưới lộ ra gậy th*t thô dài, hẳn ai cũng cảm thấy hắn là chính nhân quân tử.

“Còn gì nữa?”

Tư Viện khờ khạo suy nghĩ một chút: “Anh là chồng Lạc Lạc.”

Ôn Đình Sơn hừ cười: “Biết rõ tôi là chồng của bạn mà còn câu dẫn tôi, có phải cô rất dâʍ đãиɠ hay không?”

Không phải.

Tư Viện cảm thấy không đúng, cô không có câu dẫn hắn, cô chỉ đang nằm mơ, cô… Cô….Cô bối rối lắc đầu, có chút giãy giụa, dường như đang tỉnh táo trở lại.

Nhưng đã uống rượu do Ôn Đình Sơn đặc biệt chuẩn bị, làm sao hắn có thể để cô dễ dàng phục hồi lý trí như vậy.

Một ngón tay của Ôn Đình Sơn cắm vào tiểu huyệt ướŧ áŧ, chậm rãi khuấy đảo: “Hà tất phải giãy giụa, đây không phải là du͙© vọиɠ trong nội tâm của cô sao? Nhìn thấy người chồng đẹp trai lắm tiền của bạn thân, rung động trước anh ta. Cô thích hắn, đó là bản tính của con người, ai mà chẳng muốn có được một người đàn ông tốt? Đúng không?”

Là như vậy sao?

Không đúng, không đúng, không phải như thế.

Trong đầu Tư Viện có giọng nói phản kháng lại, cô lắc đầu, giơ tay đẩy hắn. Cô nên tỉnh lại, giấc mơ này quá mức vô liêm sỉ, không thể như vậy.

Thấy nàng cố hết sức giãy giụa, Ôn Đình Sơn cười càng mị hoặc.

Hắn rút ngón tay ra, dùng côn th*t mạnh mẽ cắm vào, tiểu huyệt đột nhiên bị lấp đầy khiến Tư Viện không khỏi thét chói tai: “Đau!”

“Đau cũng phải chịu.” Ôn Đình Sơn hung hăng đánh một cái vào mông cô. Cặp mông trắng như tuyết đung đưa hai cái, càng có vẻ da^ʍ mĩ.

Đúng là xem thường tiểu yêu tinh này mà, đã uống rượu của hắn rồi mà còn có thể giãy giụa khôi phục lý trí.

Muốn chạy trốn khỏi vực sâu của hắn?

Nằm mơ!

Ôn Đình Sơn hung hăng ra vào tiểu huyệt khít chặt, nhìn d*m thủy chảy ra từng đợt, hắn giữ chặt eo cô, nảy sinh ác độc đùa bỡn. Người phụ nữ lảm ra vẻ trước mặt, dù cho có bị hắn dụ dỗ nhiều lần nhưng vẫn nhịn xuống không chịu khuất phục. Loại thất bại này khiến hắn phẫn nộ, du͙© vọиɠ chiếm mãnh liệt làm hắn hận không thể hoàn toàn chinh phục cô.

“Đừng mà!” Cô yếu ớt bám vào tủ rượu, lý trí tuy kháng cự nhưng cơ thể lại trầm luân.

“Vì sao không muốn?” Ôn Đình Sơn cúi người áp vào lưng cô, hôn cổ, cắn vành tai cô, thậm chí ốc tai mẫn cảm cũng không buông tha: “Nghe theo du͙© vọиɠ của trái tim không phải rất tốt sao?”

“Không…”

“Không?” Ôn Đình Sơn cười, hơi lộ ra răng nanh bén nhọn: “Sao lại không, con người đều ích kỷ. Ngay cả khi tôi là chồng của bạn cô thì đã làm sao, cô thích tôi, nên dụ dỗ chiếm hữu tôi? Hà tất phải áp chế du͙© vọиɠ của chính mình? Nhìn xem, cô thích bị tôi làm, tiểu huyệt cắn chặt quá đi mất.”

Tư Viện bị lật người lại, tùy ý để Ôn Đình Sơn bế cô đến quầy rượu, hai chân vừa vặn được mở ra, nghênh đón hắn tiến vào.

Độ cao vừa vặn cho phép Ôn Đình Sơn làm cô trong tư thế 90 độ.

côn th*t thô dài như dã thú hung mãnh, mỗi cú va chạm thúc vào tận sâu bên trong khiến cô chảy d*m thủy giàn giụa.

Tủ đựng rượu vì hành động của hai người mà khẽ rung.

Tư Viện chưa từng sung sướиɠ như vậy, cơ thể như bị thiêu cháy, kɧoáı ©ảʍ lan tràn từ chỗ giao hợp. Người đàn ông trước mặt vừa bá đạo vừa quyến rũ, hormone mãnh liệt khiến cô mê say hơn cả rượu.

Cô an ủi bản thân, đây là mơ, mọi thứ trong mơ đều không phải tội lỗi.

Tư Viện từ bỏ việc giãy dụa, chủ động giơ tay quấn quanh cổ Ôn Đình Sơn, khát vọng hôn môi hắn.

Ôn Đình Sơn lại né tránh, xé toạc phần ngực của chiếc váy để lộ ra cặρ √υ" trắng như tuyết.

Hắn dùng sức nhào nặn, cười nhẹ hỏi cô: “Thích tôi làm cô không?”

“Thích, rất thích.” Tư Viện không tự giác liếʍ môi dưới, nhìn hắn đầy thèm khát.